Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 286:

Bao gồm cả Khương Thư Lan, lúc vừa rồi khi bị sói nhào tới, cô đã nắm được một cành cây khô trước rồi.
Giây tiếp theo.
Hai bên đều đã cầm lấy vũ khí, như thể đã có thể bắt đầu giao chiến được rồi.
Toàn bộ bầy sói đang núp lùm trong bụi cây khô, sau khi thấy con dẫn đầu đã chết trước, trong mắt bọn chúng lúc này chỉ còn lại nỗi phẫn nộ.
Từng con một bắt đầu nhảy ra từ trong bụi cây.
Dáng vóc mạnh mẽ, tứ chi lưu loát, tựa như vương giả của cây cối.
Mà con người, lúc này chẳng khác nào con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Thời khắc mà toàn bộ bầy sói nhảy ra, Chu Trung Phong quát lạnh một tiếng: “Đứng tụm lại với nhau đi, không được tách nhau ra.”
Nói còn chưa hết, một tiếng súng lại vang lên, bang bang, ba tiếng, ba con sói thét lên rồi ngã gục.
Đợi khi Chu Trung Phong bóp cò lần thứ tư, đột nhiên mọi thứ trống rỗng, không có tiếng súng nào hết.
Cũng không còn viên đạn nào hết.
Mà trước mặt vẫn còn hơn mười con sói.
Đến mức này rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Khương Thư Lan gắt gao mím môi, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không chút lùi bước ở trước mặt mình, bóng dáng anh cực kỳ kiên định.
Dù không còn súng làm vũ khí nữa, anh vẫn rất kiên định mà đứng ở nơi đó.
Sẽ bảo vệ cho cô, bảo vệ cho những nữ đồng chí ở phía sau.
Đây là trách nhiệm của người làm chồng như anh, cũng là trách nhiệm của một quân nhân.
Chỉ là có lẽ Chu Trung Phong không nên tới đây.
Anh ấy tới chẳng khác nào nộp thêm một mạng cho bầy sói.
Khương Thư Lan đã nghĩ như vậy.
Ánh mắt cô dời đi, đặt trên người ba con sói vừa ngã gục xuống kia.
Bọn chúng đã chết rồi.
Mà còn có hơn mười con sói nữa vẫn đang phục trên mặt đất, con sói lớn nằm dưới đất, phát ra tiếng nức nở như thể đang gầm gừ.
Sói hoang cũng sẽ có lúc sợ hãi.
Thấy đồng loại liên tục bị bắn chết, bọn chúng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Giờ phút này, khu bình luận lại sáng lên.
[Ôi ôi ôi, sợ quá đi mất, tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc như vậy!]
[Súng của Chu Chu hình như không còn đạn nữa rồi.]
[Ôi trời, vậy những người còn lại biết làm sao bây giờ? Mấy con sói đằng sau thực sự có thể ăn thịt người đó.]
[A a a, còn nhiều người yếu ớt như vậy, bọn họ phải làm sao bây giờ? Có đại lão nào phổ cập kiến thức khoa học xem làm sao để thoát khỏi tình cảnh này được không?]
[Đây đây, đến rồi đây, đối mặt với sói thì phải tận dụng mọi thứ mình có trong tay, có thứ gì lấy thứ đó, không có gì trong tay thì phải đứng cho vững vàng, nhỡ như không có gì thì phải nhìn thẳng vào mắt con sói, không được lộ ra vẻ sợ hãi, lại càng không được hốt hoảng mà bỏ chạy, lúc này đây so đấu với bọn chúng mới là cách tốt nhất.]
[Sức chịu đựng của con người sao có thể so được với sói chứ? Đây không phải là đang làm khó Thư Thư sao?]
[Nếu vậy thì không có cách nào khác hết.]
[Ai nói không có vậy, có có có, tôi thấy dưới núi có người bắt đầu lên núi rồi, bọn họ sắp tới nơi rồi, quan trọng là mấy người Thư Thư có thể kiên trì mà đợi cho đến lúc bọn họ tới nơi hay không!]
[Tôi cảm thấy thực sự rất khó! Chu Chu còn đỡ hơn chút, dù sao anh ấy cũng là người từng được nhận huấn luyện trong quân đội, nhưng Thư Thư cùng với mấy người vợ quân nhân đều là những người chân yếu tay mềm.]
[Nếu như có lửa thì tốt rồi, thú hoang rất sợ lửa.]
Khương Thư Lan bình tĩnh mà đọc hết tất cả các bình luận, trong lòng an tâm hơn được phần nào.
Trước mặt truyền lại một âm thanh trầm thấp: “Có sợ không?”
Thời khắc này đây, thời khắc của bước đường cùng, Khương Thư Lan bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cô lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không sợ.”
Con người thì cuối cùng vẫn chỉ là con người, cũng có cảm xúc, cũng biết sợ hãi, nhưng cũng vì là con người nên bọn họ vẫn có thể vượt qua được sự sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận