Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1499:

Càng để lâu thì lại càng có nhiều rủi ro.
Sau khi em gái Trâu Mỹ rời đi với người đại diện kia rồi, Trâu Dương liên tục lâm vào hối hận cùng tự trách.
Cậu ta không nên cầm lấy số tiền kia mà nên giữ em gái lại mới đúng.
Cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, giới giải trí ở Hương Cảng đen tối đến mức nào, nhưng cậu ta lại tự tay đưa em gái mình đến nơi địa ngục đó.
“Vậy con muốn cha phải làm sao bây giờ? Đi cầu xin người phụ nữ kia sao? Có tác dụng gì sao? Kể cả bây giờ cha có đập đầu cầu xin cô ta thì sẽ có tác dụng sao? Trâu Dương con có hiểu được không? Hai vạn tệ căn bản không có tác dụng gì hết, muốn hữu dụng thì phải có năm mươi vạn, năm mươi vạn giống như Khương Thư Lan đó, năm mươi vạn mới có thể khiến cho Hồ Vịnh Mai tươi cười mà chào đón được!”
Hai cha con cứ như vậy mà khắc khẩu ở giữa đường.
Dù là hai vạn hay năm mươi vạn, hai chữ này đều không khỏi kích thích người qua đường.
Có người đang đứng gần sở giao dịch liền hiểu được, à, ra là hai kẻ có tiền!
Lúc Trâu Dược Hoa còn chưa nhìn ra được thì đã có người theo dõi bọn họ.
Dù là Thâm Thị hay Dương Thành, những năm chín mươi đều là nơi ghi nhận nhiều tội phạm nhất, tiền bạc chính là mục tiêu được nhắm đến nhiều nhất.
Đối mặt với người cha đang phẫn nộ mà rít gào, Trâu Dương trở nên trầm mặc, cậu ta suy sụp mà ôm đầu: “Tại sao cha lại không cưới Khương Thư Lan chứ?”
“Tại sao vậy?”
Nếu như cưới Khương Thư Lan, cả nhà bọn họ có lẽ vẫn còn đang hạnh phúc với nhau, hơn nữa cũng không gặp phải cảnh túng quẫn như vậy.
Trâu Dược Hoa cũng hối hận, nhưng hối hận rồi thì còn có thể làm gì được nữa chứ.
Nếu như có thể sống lại vào thời điểm bọn họ đi xem mắt thì Trâu Dược Hoa nhất định sẽ cưới Khương Thư Lan.
Đáng tiếc, chữ nếu không có tác dụng gì hết.
Đợi đến khi hai người bọn họ chuẩn bị quay lại nhà khách, đi ngang qua con ngõ nhỏ tối tăm vắng vẻ, liền bị ụp bao tải lên đầu, sau đó là một trận đấm đá túi bụi vào người.
“Được rồi, đừng có đánh chết, lấy tiền đi.”
Nghe được lời này, đối phương liền ngưng đánh, tính đi giằng lấy bao đồ trên người Trâu Dương, nhưng trong đó là số tiền bán nhà cùng với tiền em gái bán mình đi để lại.
Trâu Dương nhất định sẽ không giao ra.
Người kia liên tiếp đánh thêm mấy lần nữa vẫn chưa giằng lấy được, không khỏi đá thêm một phát nữa: “Đầu Nhi, tên này không chịu giao ra.”
“Đánh, cứ đánh đến khi buông thì thôi.”
Lời này rơi xuống, Hoàng Mao kia liền liên tục đá vào người Trâu Dương, mắt thấy cả người Trâu Dương đã toàn máu là máu, đầu cũng không khỏi ong ong lên, ý thức Trâu Dương cũng bắt đầu có chút mơ hồ rồi.
Trâu Dược Hoa không khỏi kêu lên: “Dương Dương, giao cho bọn họ đi.”
Nếu không giao cho bọn chúng thì sẽ mất mạng mất.
Trâu Dương ôm chặt lấy bao, hộc từng ngụm máu ra: “Không cho, đây là mạng sống của em gái con.”
Là hy vọng duy nhất để cậu ta cứu được em gái về.
Thấy Trâu Dương vẫn ngoan cố như vậy, Hoàng Mao kia không khỏi nóng nảy: “Đầu Nhi, là tên ngu xuẩn muốn chết vì tiền.”
“Nó dùng tay ôm tiền đúng không? Vậy chặt tay nó đi.”
Nghe được lời này, Hoàng Mao kia chần chờ, bọn chúng là những kẻ cướp trên đường phố, sợ nhất là gặp phải những người không muốn sống như thế này.
“Đầu Nhi, không phải lúc đầu chúng ta đã nói rồi sao, chỉ cần không cần làm người khác bị thương nặng là được rồi mà.”
“Vô nghĩa, kêu mày làm thì làm đi, nếu không anh em chúng ta tới đây không phải là không công rồi sao? Nhanh lên, cho mày một phút.”
Hoàng Mao cuối cùng cũng không dám nhẫn tâm động đến đao, chỉ hướng về phía cổ tay Trâu Dương, hung hăng mà đá mạnh một cái vào đó, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, Trâu Dương thống khổ mà kêu lên.
Hoàng Mao cướp bao đồ trong tay cậu ta rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Đừng có trách tôi! Là do cậu chết vì tiền thôi.”
Vừa dứt lời thì cũng rời khỏi con ngõ nhỏ luôn.
Mà cửa lớn của con ngõ nhỏ ban đầu đang đóng chặt cũng chầm chậm mà mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận