Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 291:

Chu Trung Phong ở bên cạnh theo bản năng mà nhíu mày, anh nâng Khương Thư Lan phía sau lưng lên cao hơn một chút, bình thản nói: “Lôi Vân Bảo, nếu cháu còn ở lại đây nữa thì không được đúng cho lắm, mau quay về nhà họ Lôi đi.”
Tuy biết là vì muốn tốt cho Khương Thư Lan, nhưng cậu bé mới có vài tuổi!
Lại dám nói mấy lời như vậy sao?
Chỉ trong nháy mắt Lôi Vân Bảo không dám nói gì nữa.
Qua một hồi lâu, cậu bé mới cẩn thận nói: “Vậy cháu với Tiểu Thiết Đản có đi mua kem cho dì xinh đẹp, dì ấy có thể ăn được không ạ?”
Kem đều bị chảy hết rồi.
Dù ướp nước giếng lạnh cũng không có tác dụng gì hết.
Chu Trung Phong nhìn cậu bé một cái, cuối cùng vẫn là không nói gì hết, đưa Khương Thư Lan vào bên trong phòng.
“Đợi cô ấy tỉnh đã rồi nói sau!”
Anh đi vào, Lôi Vân Bảo cũng đi theo vào bên trong.
Kết quả lại bị Tiểu Thiết Đản túm cổ tay, cậu bé thấp giọng nói: “Đợi chúng ta lớn lên mới được.”
“Cái gì?”
Lôi Vân Bảo có chút không nghe rõ.
Tiểu Thiết Đản thở dài: “Đợi chúng ta lớn lên là có thể bảo vệ cho cô được rồi.”
Không cần phải nhìn đến sắc mặt của dượng.
Điều này Lôi Vân Bảo cũng phải công nhận mà gật đầu: “Em còn phải theo ông nội học cách bắn súng nữa, trước kia em cảm thấy không nên động tới thứ đó chút nào, bây giờ thì....”
Ngẫm lại, lúc biết được dì xinh đẹp gặp chuyện không may, cậu bé cũng rất muốn cùng đi ra ngoài!
Thốt ra lời này, Thiết Đản thấp giọng nói: “Vậy có thể kêu ông nội em dạy cả anh cách bắn súng được không?”
Cậu bé cũng muốn trở nên lợi hại như vậy!
Giống như dượng vậy, tựa như một người hùng mà đưa cô về đến nhà.
Lôi Vân Bảo gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, ông nội của em chính là ông nội của anh, cha của em chính là cha của anh, cô của anh chính là cô của em!”
Nói đến đây, cậu bé đột nhiên kích động mà đưa ra quyết định: “Vậy về sau em cũng gọi là cô đi!”
Cô cô! Dễ nghe làm sao!
Lôi Vân Bảo phủi phủi cái mông nhỏ mà đứng dậy: “Đi một chút đi, chúng ta cùng đi xem cô nào!”
Cậu bé mới đi được hai bước đã bị Tiểu Thiết Đản túm lại, cậu bé nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Em quên là phải để cho cô cùng với dượng ở chung một chỗ sao, phải như vậy bọn họ mới có thể sinh cho chúng ta một em gái xinh xinh thơm thơm được.”
Lúc này đây Lôi Vân Bảo cũng sờ vào chính cái bụng nhỏ của mình, có chút nuối tiếc nói: “Nếu em cũng có thể sinh thì tốt rồi.”
“Hôm nay em sẽ sinh, ngày mai để cho em gái thơm thơm đi chơi cùng với chúng ta.”
“Vậy thì không đúng, nếu như em sinh thì không phải em sẽ làm cha của đứa nhỏ sao.”
“Đúng là cũng có chút không đúng, con trai có thể sinh con được sao?”
Hình như chưa từng nghe nói qua chuyện này.
Tiểu Thiết Đản nghi hoặc.
Lôi Vân Bảo cũng không hiểu.
Mà Hầu Tử cùng với bốn mắt vừa mới hái măng về ở phía sau đi vào sân, chợt nghe thấy mấy lời thảo luận của hai đứa nhỏ.
Là chuyện đàn ông có thể sinh con được hay không.
Tâm tình của hai người vốn đang có chút trầm trọng, nhưng sau khi nghe được mấy lời của hai đứa nhỏ này lại không nhịn được cười.
Đặt rổ măng ở phía sân sau, hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức hưng phấn mà chạy tới: “Chú Hầu Tử, chú bốn mắt, hai chú có thể sinh con được không? Sinh một em gái xinh đẹp, thơm thơm.”
Chuyện này.... Đàn ông làm sao mà sinh con được chứ?
Hầu Tử và bốn mắt liếc mắt nhìn nhau, rất muốn giải thích, nhưng nhìn thấy một đứa nhóc bốn tuổi, một đứa thì ba tuổi, lại cảm thấy giải thích cũng sẽ không rõ ràng được.
Nếu không giải thích thì lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Vẫn là Hầu Tử phản ứng nhanh nhạy, cậu ấy cười hì hì: “Đương nhiên là được rồi!”
Cậu ấy giơ nách lên, huých vào nách của bốn mắt, sau đó trêu bọn họ: “Như vậy là được rồi, sang năm sẽ sinh cho hai đứa một đứa em gái!”
“Sinh ra từ trong nách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận