Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 588:

Chị ấy chỉ về đằng sau sân: “Nhà cháu ở bên cạnh nhà Thư Lan, chỉ cách đúng một bức tường thôi ạ.”
Mẹ Khương thấy chị ấy hiền lành, cũng gật đầu nói: “Đợi thím về lấy hết đặc sản thím mang từ quê lên đây rồi sẽ mang qua cho nhà cháu một ít.”
“Thư Lan nhà chú thím mới lên hải đảo, còn nhiều thứ chưa quen, ít nhiều cũng phải dựa vào sự chiếu cố của đàn chị như cháu.”
Lời nói rất nhiều công dụng, thể hiện rằng người nói vừa biết ăn nói vừa biết xử lý chuyện về sau.
Miêu Hồng Vân kinh ngạc nhìn thoáng qua mẹ Khương, đột nhiên liền hiểu được tại sao Khương Thư Lan lại hiểu chuyện đến như vậy rồi.
Hóa ra là do có người mẹ giỏi giang như vậy.
Đợi mẹ Khương cùng với Khương Thư Lan đi rồi, cha Khương cũng đi tới cùng với Chu Trung Phong, thấy có người đang nói chuyện với con gái mình liền liếc mắt nhìn chăm chú hơn chút.
Vừa nhìn thấy nhất thời ngây cả người ra.
Miêu Hồng Vân bị nhìn chằm chằm, chị ấy sờ sờ mặt: “Chú? Trên mặt cháu có gì sao ạ?”
Cũng may ánh mắt của đối phương rất hiền lành, nếu không chị ấy còn sợ mình gặp phải ông lão không biết xấu hổ mất.
Cha Khương lập tức lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Cô gái, không có gì đâu, chỉ là thấy cháu khá quen mắt thôi.”
Tùy tiện tìm cái cớ để nói cho qua.
Nhưng mà đợi vào trong sân rồi, vừa đóng cửa, ngăn cách động tĩnh đến từ bốn phía.
Cha Khương liền thấp giọng nói: “Cô gái nhà bên kia chưa có con đúng không?”
Lời này thốt ra, cả gian nhà chính thoáng chốc im lặng.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đều có chút kinh ngạc mà nhìn qua cha Khương: “Cha, sao cha biết được vậy?”
Miêu Hồng Vân cùng với đội trưởng Na kết hôn đã hơn mười năm nay rồi, nhưng vẫn chưa hề có con, đây dường như chính là vấn đề lớn nhất của hai người bọn họ.
Nhưng mà Khương Thư Lan không ngờ rằng cha mình chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Trong mắt Khương Thư Lan, cha cô vẫn chỉ là một thầy lang ở đội sản xuất mà thôi.
Không nghĩ chỉ cần nhìn từ xa đã nhìn ra được vấn đề của người khác rồi.
Cha Khương nhỏ giọng nói: “Vị trí của cung con cái trên mặt cô gái kia đã biến thành màu đen rồi, hơn nữa còn có một nốt ruồi, đây không phải dấu hiệu tốt, hơn nữa nhân trung lại còn dài nhỏ như cây kim, khí sắc vàng vọt, mặt mày rất lâu rồi chưa vui vẻ, rõ ràng chính là người phụ nữ chưa từng đẻ con.”
Làm thầy lang cả đời rồi, điểm đơn giản ấy ông vẫn có thể nhìn ra được.
Quả nhiên khi nghe được lời này, Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan đều không khỏi chú ý đến.
Vẫn là Chu Trung Phong mở miệng hỏi trước: “Vậy cha à, bọn họ liệu còn có thể có con được nữa hay không?”
Anh vốn đã quen biết đội trưởng Na nhiều năm, biết đội trưởng Na nằm mơ cũng muốn có một đứa con.
Thực ra lúc trước anh cũng từng hỏi qua bà nội của mình rồi, nhưng bà nội nói phải gặp trực tiếp người bệnh thì mới khám ra được. Hơn nữa, bà nội tuổi tác cũng đã cao, đi tới hải đảo lại quá mức xa xôi.
Không nên ra khỏi nhà chút nào, vậy nên bọn họ vẫn bị chậm trễ cho đến tận bây giờ.
Cha Khương lắc đầu: “Khó lắm, loại này rất khó, cụ thể thế nào cha phải bắt mạch thì mới biết được, hơn nữa cũng phải khám cho cả người chồng nữa, chuyện sinh con này không phải chỉ là chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng có phần cực kỳ quan trọng.”
Chuyện này chắc chắn nhất thời chưa thể nào giải quyết ngay được.
Mẹ Khương ở bên cạnh trừng mắt liếc ông một cái: “Đừng để ý cha mấy đứa, ông ấy lại mắc bệnh nghề nghiệp ấy mà, xem ai cũng là người bệnh hết, còn không xem lại chính mình đi, ngay cả giấy phép hành nghề thăm khám còn không có, ai mà dám để ông ấy xem bệnh cho chứ?”
“Nào nào nào, Thư Lan con lại đây, nhìn xem mẹ mang cái gì cho con này.”
Dứt lời liền lập tức lôi Khương Thư Lan qua bên kia rồi nói, không quan tâm gì đến phản ứng của chồng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận