Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 828:

Vì vậy sau khi thu dọn liền dư lại không ít đồ ăn.
Khương Thư Lan cũng ăn không hết, thời tiết ở hải đảo lại nóng, những đồ ăn đó không thể để quá lâu.
Thế nên cô tự làm chủ, cô lấy cho Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân mỗi người một phần, đóng gói lại để bọn họ mang đi.
Cô không cho nhóm Tiểu Lưu và Hầu Tử, bởi vì bọn họ vẫn còn độc thân, đều ở ký túc xá, nên không thể nấu nướng, mỗi ngày bọn họ phải ăn ở căn tin.
Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân cũng biết tính Khương Thư Lan, cô nói một là một, nên bọn họ cũng không đùn đẩy nữa.
Vương Thủy Hương vừa đóng gói mấy miếng cải cuộn thịt băm còn dư lại kia vừa nói.
“Tôi nói cái này, mấy người đừng cười tôi, lúc tôi vừa mới ăn, tôi cảm thấy cải cuộn thịt băm này ăn rất ngon, nhớ đến bọn nhỏ ở nhà, tôi còn nghĩ sẽ mang về cho bọn nhỏ hai miếng để bọn nhỏ nếm thử.”
Vương Thủy Hương là một người, mà dù cho chị ấy có đi tiệc ở đâu, cũng sẽ không dẫn theo con nhỏ.
Nhà chị ấy nhiều con, nếu chị ấy dẫn lên bàn ăn sẽ là làm phiền đến nhà người ta.
Như thế không tốt cho nên chỉ có hai vợ chồng chị ấy tới đây.
Lời này làm cho mọi người phải bật cười nhưng nụ cười này không hề có ác ý.
“Vậy chị mang về hết đi, mang về cho bọn nhỏ nhà chị, bởi vì chị không dẫn bọn nhỏ đến, nên cái này chỉ có thể ăn nguội thôi.”
“Nguội thì nguội, có ăn là được rồi, bọn chúng dám kén chọn, tôi đánh gãy chân chó của bọn chúng.”
Miêu Hồng Vân không thể mang về, bởi vì nhà chị ấy không có con nhỏ.
Hơn nữa mẹ chồng chị ấy là một người hay để ý, không thích ăn đồ ăn thừa, nên chị ấy chỉ có thể giúp đỡ đóng gói cho Vương Thủy Hương mang về.
Khương Thư Lan bế con nhỏ nên không thể giúp đỡ, cô chỉ ở đó chỉ cái này chỉ cái kia.
Trong lòng cô cất giấu tâm sự, nhóm Miêu Hồng Vân đều nhìn ra được.
Chỉ trong chốc lát, Chu Trung Phong đã trở lại, anh cầm theo một cái bao.
Cái bao đã bị nước biển thấm ướt và dính vào một lớp muối trắng.
Khương Thư Lan nhìn thấy anh, nụ cười của cô phai nhạt đi đôi chút, cô giao em bé cho Miêu Hồng Vân.
“Chị dâu Miêu, chị trông bé giúp em chút, em có chuyện muốn nói với Chu Trung Phong.”
Tất nhiên Miêu Hồng Vân không thể không đồng ý.
Nhưng mà chờ hai vợ chồng Khương Thư Lan và Chu Trung Phong rời đi. Trong lòng nhóm người Miêu Hồng Vân đều nghĩ: “Không phải bọn họ cãi nhau đó chứ?”
Chu Trung phong bỗng nhiên đi ra ngoài, vừa đi đã hết hai tiếng, dường như có hơi không đúng lắm.
Với lại giữa bữa tiệc Khương Thư Lan có đi ra ngoài một lần, sau khi trở lại sắc mặt cũng không tốt.
Lời này làm cho cha Khương đang bế bọn nhỏ và mẹ Khương đang rửa chén cũng không khỏi nhìn sang, bọn họ có hơi lo lắng.
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, con rễ sẽ không ra ngoài trong bữa tiệc đầy tháng như thế này.
Bên ngoài.
Khương Thư Lan và Chu Trunng Phong đứng dưới cây dừa, cây dừa tươi tốt, che khuất ánh mắt trời nóng bức.
Ánh mắt Khương Thư Lan dừng trên cái bao trong tay Chu Trung Phong: “Đây là gì vậy?” Cô mở miệng trước.
Chu Trung Phong do dự: “Thư Lan, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Ừm, anh nói đi.”
“Nếu như anh nói, một người bạn của anh trùng tên trùng họ với Trịnh Hướng Đông tới tìm anh có việc, em có tin không?”
[Chu Chu đang nói dối, Thư Thư đừng tin anh ta!]
Khương Thư Lan: “…”
Nhìn đến sóng bình luận đột ngột diễn ra, Khương Thư Lan cũng theo đó mà trầm mặc.
Tâm tình liền có chút phức tạp.
Thỉnh thoảng có thời điểm cô cho rằng sóng bình luận còn có thể mở ra cách dùng mới, tỷ như hiểu rõ người khác nói chuyện thật hay giả.
Thấy Khương Thư Lan không nói lời nào, Chu Trung Phong khó được có chút thấp thỏm: “Thư Lan, vừa rồi em có nghe thấy anh nói gì không?”
“Vâng, anh nói tiếp đi.” Khương Thư Lan khoanh tay ôm ngực, giọng nói bình đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận