Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 78:

Mẹ Khương nhìn thoáng qua Hứa Thành Binh, tiếp nhận những lời mà cha Khương còn chưa nói xong, ngữ khí ôn hòa: “Thư Lan là con gái lớn duy nhất của nhà chúng tôi, lại là con gái có được khi về già của chúng tôi, từ khi con bé được sinh ra thì chúng tôi đã tích góp đồ cưới cho nó, hai mươi năm nay không dám nói nhiều, nhưng năm sáu trăm vẫn có, lúc con bé đi lấy chồng, chúng tôi sẽ mang toàn bộ cho con bé để cho con bé mang theo.”
Kỳ thật là Khương Thư Lan bắt kịp thời điểm tốt, ban đầu điều kiện trong nhà không tốt như vậy.
Một phần cũng là tuổi tác của Khương Thư Lan và các anh trai trong nhà chênh lệch quá lớn, các anh trai đều kết hôn sinh con hết rồi, lúc này cô mới được sinh ra.
Chờ lúc cô sinh ra, cha Khương là một thầy thuốc lập tức chuyển từ loại tâm tính trước kia, biến thành trạng thái phấn khởi.
Không chỉ riêng khám bệnh cho người trong đại đội của bọn họ, ngay cả các đại đội khác ông cũng sẽ đi, thậm chí còn đi xa ra các xã và thành phố khác.
Lâu dài cũng tích góp được một ít.
Hứa Thành Binh luôn cảm thấy lời này của mẹ Khương là đang nói với hắn ta.
Hắn ta không nghĩ tới nhà họ Khương này lại thương con gái như vậy, cho của hồi môn tới năm sáu trăm, cho dù là tỉnh thành bọn họ cũng hiếm thấy.
Lần này hắn ta càng vui thay cho đồng đội của mình.
Chu Trung Phong ngược lại không quanh co nhiều như thế, anh nhíu mày: “Chú thím, tiền lương phụ cấp của con ở bộ đội là đã có thể nuôi được đồng chí Khương Thư Lan rồi ạ.”
Ngụ ý nói là mọi người không cần lo lắng Thư Lan lập gia đình xong không được ăn cơm.
Lời này của Chu Trung Phong đã làm cho cha Khương và mẹ Khương vui vẻ.
Cha Khương nói: “Đồng chí Chu là một người phúc hậu, chúng tôi biết, chỉ là chúng tôi…”
Nói đến đây, giọng điệu của ông giấu diếm nỗi lo lắng: “Đồng chí Chu, tôi cũng không gạt cậu, đứa nhỏ Thư Lan này, bởi vì sinh muộn, lại là đứa con gái duy nhất của nhà chúng tôi, nhà chúng tôi từ nhỏ đã đặc biệt cưng chiều con bé, chưa từng nói muốn mua cái gì, nhưng ít nhất những yêu cầu của con bé, chúng tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt, nhưng chính vì vậy, đứa nhỏ này được chúng tôi quá cưng chiều mà nuôi nấng, những việc như xuống ruộng làm việc, cấy lúa làm nông, sợ là nó không làm được.”
Cũng chính là các kiểu công việc nhẹ nhàng như nấu cơm, ngẫu nhiên giặt quần áo, cho gà ăn… mới có thể giao cho Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong nghe vậy, nói: “Chú, cái này chú yên tâm, cô ấy theo con đi hải đảo bên kia, không cần làm công việc nặng nhọc đâu ạ.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cha Khương chỉ sợ đến khi con gái của mình gả qua đó, phải ra sức để sống, đó không phải là muốn đoạt lấy mạng người sao?
Vấn đề đã được định.
Ông Khương đột nhiên nhớ tới: “Tôi nghe chủ nhiệm nói, bên cậu thúc giục vội vã rời đi, cậu xem đại khái khi nào đi? Chúng ta sẽ tìm một ngày đẹp để kết hôn ư?”
Con gái của ông là kết hôn lần đầu, định ngày qua cửa đã xem như xong, ngày kết hôn này, cho dù có như thế nào cũng phải làm cho thật tốt.
Ông nuôi con gái nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngóng trông một ngày này của con gái sao?
Chu Trung Phong nghĩ ngợi trong chốc lát: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, quyết định vào ngày mai, chú thím xem có được không ạ?”
Ông Khương không nói gì.
Mẹ Khương ngược lại mở miệng, có chút do dự: “Cái này.... Có phải quá nhanh rồi không?”
Mong đợi gả con gái là một chuyện, nhưng chọn ngày mai kết hôn, trong lòng làm sao mà không có ý kiến gì được kia chứ!
Ông Khương nhìn thoáng qua bà Khương, nghĩ đến Trịnh Hướng Đông, trong lòng không khỏi nặng nề: “Cứ nghe đồng chí Chu đi, vậy thì quyết định rồi, sáng mai, đồng chí Chu đến đón dâu đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận