Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 683:

“Một bên là tiền tuyến, một bên là người thân, cậu sẽ chọn bên nào?”
Chu Trung Phong trầm mặc.
Đó là chuyện không thể nào lựa chọn được.
Bên nào anh cũng không thể từ bỏ, nhưng mà không có cách nào khác, nhất định phải từ bỏ một bên.
“Khó hả?”
Chu Trung Phong gật đầu.
Tư lệnh Cao hít sâu một hơi: “Cậu biết bây giờ tôi thấy con trai lớn của mình, tôi sẽ có tâm trạng gì không?”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng hối hận vì không trở về, bởi vì một trận kia, tôi đánh thắng trận, tôi che chở được chiến hữu và người dân.
Nhưng mà điều duy nhất khiến tôi hối hận, đó chính là tôi từng bảo vệ được rất nhiều gia đình, nhưng tôi lại không thể bảo vệ được con trai mình.... Tôi không phải là một người cha tốt.”
Nói lời này mà lòng chua xót như thế nào, chỉ có bọn họ mới biết được.
Chu Trung Phong trầm mặc.
“Trung Phong, bọn tôi đã từng đối mặt với chuyện như vậy, có thể trong tương lai cậu cũng sẽ đối mặt, nhưng chú hy vọng cháu sẽ không gặp phải trường hợp đó.”
“Tôi hy vọng cậu không oán trách cha mẹ mình, bọn họ đã từng khó xử giống như tôi. Chẳng lẽ bọn họ không muốn làm người cha người mẹ ở bên cạnh con mình sao? Chẳng lẽ bọn họ không muốn tham dự vào sự trưởng thành của con mình sao? Nhưng mà chuyện trên đời này sao có thể vẹn đôi đường được? Đâu có chuyện bọn họ nghĩ là có thể làm được chứ?”
“Bọn họ nghiên cứu phát minh vũ khí, cũng giống như quân đội chúng ta ở tiền tuyến vậy, bọn họ không cố gắng thì sẽ trở nên lạc hậu. Bọn họ không cố gắng, những binh sĩ ở tiền tuyến như chúng ta sẽ vì vấn đề vũ khí mà mất mạng.”
“Trung Phong à! Thật ra cha mẹ cậu rất vĩ đại, bọn họ từ bỏ gia đình nhỏ vì mọi người, tôi hy vọng cậu có thể cảm thông cho bọn họ, có thể hiểu cho bọn họ.”
“Bọn họ không cần cậu làm gì nhiều, chỉ cần cậu không oán giận bọn họ, bọn họ đã vừa lòng mãn nguyện lắm rồi.”
“Trung Phong, cậu có thể hiểu được tâm tình của người làm cha làm mẹ như họ không?”
Hiểu được không?
Đương nhiên là đều phải hiểu đạo lý rồi, nhưng bắt tay vào làm thì mới khó.
Từ nhỏ đã tự nhận thức được rằng cha mẹ anh tuổi đã lớn rồi, anh không thể để trưởng bối lo lắng được, vậy nên việc gì cũng tự mình làm nấy.
Những bạn nhỏ khác đều được cha mẹ đưa đi học, trời mưa có người đưa ô cho, trời lạnh có thêm quần áo.
Anh thì không có, ông bà nội lớn tuổi rồi nên hay quên, khó khăn nhất là hai năm đó, lúc mà anh vẫn chưa hiểu chuyện.
Bà nội sợ anh lạnh, mùa thu bắt mặc áo bông, mùa hè cho mặc áo khoác.
Nóng đến mức cả người nổi rôm, phát sốt, nếu không phải nhờ bảo mẫu quay về đúng lúc có lẽ anh đã không còn nữa rồi.
Loại chuyện này xảy ra nhiều lần đến mức không đếm được.
Huống hồ, chuyện này đối với Chu Trung Phong mà nói, anh lớn rồi sẽ có thể tránh được những chuyện như vậy.
Chuyện mà anh không thể buông bỏ được là thái độ của cha mẹ đối với ông bà nội mình vẫn trước sau như một, anh cảm thấy ông bà nội mình thực sự rất tài giỏi.
Nhưng để chống đỡ cả gia đình này thì bọn họ không thể nữa rồi.
Ông bà nội tuổi đã lớn, bọn họ cần phải dưỡng già, cần được hưởng phúc, nhưng trong mắt cha mẹ, có chuyện gì vẫn phải tìm đến bọn họ.
Điều này khiến Chu Trung Phong không thể chấp nhận được, bọn họ không thể nào báo hiếu người già đến cùng được thì thôi, lại còn gây phiền toái cho đối phương.
Thấy Chu Trung Phong trầm mặc, tư lệnh Cao biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì.
Ông ấy liền nói lời sắc bén: “Tôi như vậy trong mắt cậu là bất hiếu lắm có phải không? Năm đó tôi làm mẹ mình giận đến chết, khiến cha tôi ôm hận mà chết, không chịu gặp tôi.”
Chu Trung Phong không chút suy nghĩ mà phản bác: “Không phải.”
“Ngài không hề biết về chuyện đó của tôi.”
Năm đó đối phương ở chiến tuyến đánh giặc, nào đâu có biết chuyện ở trong nhà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận