Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1481:

Mà cha Khương cùng với mẹ Khương vừa mới đi ra ngoài đã bị mấy ông bà hàng xóm xung quanh vây lấy.
Nói thật lòng thì hiện tại khắp mười phương tám hương có ai mà không ngưỡng mộ hai người bọn họ chứ!
Rất biết đẻ con, cũng rất biết nuôi con.
Ai nấy cũng vô cùng tài giỏi.
Dựa vào điều kiện của nhà họ Khương thì rất sớm có thể vào định cư ở trong thành phố.
Nhưng cha Khương cùng với mẹ Khương đều rất luyến tiếc, dù sao cũng là nơi bọn họ đã sống cả đời, trong thành dù rất tiện, nhưng không có những hàng xóm già như vậy, không có con đường bùn quen thuộc, không có đồ ăn ngập khắp nơi, cứ luôn cảm thấy mất mát thiếu thốn gì đó.
Vậy nên cha Khương cùng với mẹ Khương vẫn quyết định sống ở quê, con cháu cũng hiếu thuận, biết cha mẹ không muốn rời đi, bọn họ đều đã có nhà ở trong thành phố rồi, nhưng ngày thường phải bận đến mức không quay lại nhà cũ được thì mới ở nhà ở trong thành.
Nếu không quá bận rộn, cơ bản đều quay về nhà cũ của bọn họ ở đây, cả nhà lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt.
Lúc này đây coi như nhà họ Khương đã phân được nhà nào ra nhà nấy, con cháu ai cũng phát đạt, còn vô cùng đoàn kết yêu thương nhau.
Vậy nên hàng xóm xung quanh có ai mà không ngưỡng mộ được.
Không biết bọn họ dạy con như thế nào, không ít người đều tới để xin kinh nghiệm.
Điều này đối với cha mẹ Khương còn vui hơn kiếm được tiền, cũng đã già rồi, hy vọng duy nhất ở đời này chính là muốn con mình có cuộc sống thật tốt, có tiền đồ xán lạn.
Đời này của bọn họ coi như là viên mãn rồi.
Khu nhà tập thể xưởng cán thép phố Bình Hương.
Nhà họ Trâu hai phòng một khách, một nhà có đến bảy người, Trâu Dược Hoa, Trâu Dương, Trâu Mỹ, Giang Mẫn Vân, Tiểu Thạch Đầu, cùng với Kiều Lệ Na và Kiều Trì từ bên ngoài về.
Cứ như vậy, một chồng hai vợ, còn có những đứa con khác cha khác mẹ.
Tóm lại, nhà họ Trâu hiện tại không khác nào đề tài để chê cười của xưởng cán thép.
Chồng không ra chồng, vợ không ra vợ, con không ra con. Phải nói là loạn lạc hết lên.
Lúc này đây, Giang Mẫn Vân đang khắc khẩu ở nhà vệ sinh cùng với Kiều Lệ Na: “Kiều Lệ Na cô như vậy là sao? Mới sáng sớm đã vào đó tận nửa tiếng đồng hồ rồi.”
Bên trong hoàn toàn im lặng.
Qua một hồi lâu, Kiều Lệ Na lúc này mới đi ra, mặt đang đắp mặt nạ.
Vừa thấy như vậy, Giang Mẫn Vân lập tức giận dữ: “Kiều Lệ Na, cô có biết hiện tại Trâu Dược Hoa không hề có tiền không, cô lại còn ngày nào cũng đắp mặt nạ như vậy, còn làm điệu bộ con nhà giàu nữa sao?”
Kiều Lệ Na sau khi về nước cũng có mang theo tiền, nếu không cũng khó mà sống ở nhà khách Hoa Kiều được.
Nhưng sau khi việc Trâu Dương thi vào đại học bị Kiều Trì hủy hoại, chuyện này đã khiến Trâu Dương hoàn toàn bị đả kích, sau năm lần thi vào đại học thất bại, cậu ta hoàn toàn không còn chút tâm trí để thi đại học nữa.
Kiều Lệ Na thấy không còn cách nào nữa, vừa vặn thấy hiện tại đã là thập niên tám mươi, cũng là thập niên tốt nhất, liền bỏ hết tiền ra, tính sẽ buôn bán kiếm tiền.
Kiều Lệ Na là kiểu người điển hình cho việc tiếp nhận văn hóa cùng với giáo dục phương Tây, lúc cô ta đi chọn quần áo, chỉ chọn những loại quần áo đắt tiền và kiểu dáng cũng rất Tây, hơn nữa góc độ phối quần áo của cô ta cũng là theo thẩm mỹ của người nước ngoài.
Điều này khiến cho số lượng lớn hàng hóa đắt tiền nhập về không dễ gì bán ra được.
Một là rất đắt, hai là phong cách quần áo của cô ta không hề hợp với những người ở phố Bình Hương này.
Ngay từ đầu, Kiều Lệ Na còn cảm thấy mọi người không có gu thẩm mỹ chút nào, nhưng đợi lần hai, lần ba nhập hàng, cô ta đã tiêu tốn hơn nửa số tiền rồi.
Mà sau đó, người nhà họ Khương từ một sạp quần áo lề đường đã xây được thành hẳn một cửa hàng quần áo rồi.
Kiều Lệ Na ban đầu rất coi thường gu thẩm mỹ của Minh Hà, cảm thấy quần áo của cô ấy vừa quê mùa vừa rẻ mạt, có ai mà thèm mua chứ?
Kết quả là số quần áo Minh Hà nhập về không những được bán hết mà lại còn rất đắt hàng, sau đó tự mình mở được cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận