Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1449:

Nếu như có thì cậu muốn cho cô một phần, cho cha một phần, đây coi như là một phần bao đáp cho công dưỡng dục của bọn họ suốt bao nhiêu năm nay.
“Có, đương nhiên là có rồi, hơn nữa cao nhất còn có thể lên tới một nghìn tệ.”
“Cháu cứ chờ đi, tôi sẽ đi xin được số tiền này cho cháu.”
Nói xong, chưa đợi Khương Bình An từ chối, thầy Uông liền vội vã quay về nhà khách của thành phố, ông ấy muốn xin được học bổng trước, khiến cho Khương Bình An chạy không thoát được.
Nhìn thấy thầy Uông đến vội vàng, đi cũng vội vàng như vậy.
Người nhà họ Khương: “....”
“Thiết Đản, cháu nghĩ như thế nào?”
Bọn họ đều là người nhà quê, đương nhiên cũng không hiểu rõ bằng Thiết Đản, vậy nên đều phải nghe theo ý kiến của Thiết Đản hết.
Khương Bình An không nhanh không chậm mà buông sách, thấp giọng nói: “Cháu biết đại học Trung Khoa, lúc trước cháu và hiệu trưởng trường cháu cùng với cô đã bàn bạc qua rồi, hiện tại tuổi cháu còn quá nhỏ, tới Thanh Đại thì không được thích hợp cho lắm, ngược lại ban thiếu niên của Trung Khoa có vẻ sẽ phù hợp hơn.”
“Vậy nên mục tiêu ban đầu của cháu vốn chính là ban thiếu niên của đại học Trung Khoa.”
Nhưng mà cậu vẫn còn muốn đi qua con đường mà cô đã đi, muốn trở thành thủ khoa cuộc thi vào đại học, khiến cho cha cậu, cả nhà cậu đều phải vui vẻ, lúc này mới quay về nhà để thi.
Nghe được lời này, người nhà họ Khương đều đồng loạt gật đầu.
“Vậy được, cứ nghe lời cô cháu đi, không sai được đâu.”
Lúc này Lôi Vân Bảo có chút kinh ngạc, ở nhà người khác thì đây là chuyện lớn, không tranh cãi đến vài ngày thì sẽ không có kết quả, nhưng tới nhà họ Khương lại có thể đưa ra quyết định nhanh đến như vậy.
Quả thực khiến cho người ta phải khiếp sợ.
“Được rồi, chuyện này trước tiên không nên nói ra ngoài.”
“Chúng ta tự biết với nhau là được rồi.”
Cha Khương lên tiếng đầu tiên, người nhà họ Khương đương nhiên phải đồng ý rồi, bọn họ đều đỏ da thắm thịt: “Nhà họ Khương chúng ta sau này cũng sẽ có được dòng dõi học vấn.”
Trước có Thư Lan, sau có Thiết Đản, địa vị nhà họ Khương bọn họ đương nhiên sẽ được thay đổi rồi.
Cha Khương ở bên cạnh nghe được câu này, liền gõ một nhát vào đầu anh ba Khương: “Buôn bán cho đàng hoàng vào, còn có lão đại, lão nhị, lo mà trồng trọt cho đàng hoàng, dám ngáng đường của Thư Lan với Thiết Đản, cha sẽ cho chúng mày một trận đó.”
Anh ba Khương bị đánh một cái cũng không giận dỗi gì, ôm đầu cười ha ha: “Nếu như không được nói với người khác thì con sẽ nói với Thư Lan, Thư Lan phải biết chuyện này.”
Thiết Đản có thể có được ngày hôm nay, người nhà họ Khương đều biết rõ, trong đó có công rất lớn của Thư Lan.
Giống như cây trồng trên đất vậy, không vất vả đổ mồ hôi để trồng trọt thì làm sao có kết quả được.
“Được rồi, đi đi.”
“Còn lão đại đi tìm cá đi, lão nhị lên núi săn, để cho vợ mấy đứa hôm nay nấu bữa ăn thật ngon, coi như nhà chúng ta chúc mừng cho Thiết Đản trước.”
Vừa được phân phó, người nhà họ Khương nhanh chóng trở nên bận rộn.
Lôi Vân Bảo nhịn không được mà có chút ngưỡng mộ, nói với Thiết Đản: “Người nhà cậu tốt thật đó.”
Cậu ấy có thể nhìn ra được những người này là thật lòng vui thay cho Thiết Đản.
Khương Bình An gật đầu, không chút khiêm nhường nói: “Đây là nhờ gia phong tốt.”
Lời này khiến cho Lôi Vân Bảo không khỏi khinh bỉ, sau đó liền như con khỉ mà vô tư gọi một cách thân thiết: “Bác hai bác hai, bác lên núi săn mồi từ từ thôi đợi cháu với.”
Lôi Vân Bảo mới đến được vài ngày mà đã thu phục được người nhà họ Khương từ trên xuống dưới.
Mở miệng ra là nói lời đường mật khiến lòng người ta phải mềm nhũn ra, hơn nữa, biết được lúc Thiết Đản ở hải đảo ít nhiều cũng được người anh em thân thiết Lôi Vân Bảo này chiếu cố, vậy nên mọi người đối xử với cậu ấy cũng như đối xử với con cháu trong nhà vậy.
Cậu ấy vừa kêu, anh hai Khương đã ồm ồm nói: “Vậy cháu nhớ theo sát bác đó, đừng để bị lạc.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận