Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 796:

Đến lượt con trai nhà bọn họ, cái gì cũng phải làm, không chỉ làm việc nhà, mà còn phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.
Mỗi người bọn họ đều có kỹ năng sống tạm thời.
Vì vậy trong đầu Khương Thư Lan hiện lên dáng vẻ của mấy anh trai cô, cô gật gật đầu: “Cha, cha thích mấy anh.”
Chẳng qua sự yêu thương của cha rất rất lặng thầm, nhưng lại biểu hiện ra bên ngoài đối với cô.
Đây là hai sự yêu thương rất khác biệt.
“Vậy thì đúng rồi.”
Cha Khương cười cười: “Thư Lan, không có người cha nào mà không thương con mình, Chu Phong cũng thương con nó, nhưng mà, mỗi người đều có cách giáo dục con cái khác nhau, sau này Trung Phong dạy con cái, con chỉ cần nhìn là được rồi, đùng nhúng tay vào.”
Con trai mà không té ngã thì không nên chuyện.
Nếu muốn nó trưởng thành như cây đại thụ che trời, lúc còn nhỏ phải bắt đầu tu cành dưỡng lá, nhưng tu cành dưỡng lá nào mà không trải qua đau đớn?
Tất nhiên là đau, nhưng không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vòng?
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô trầm mặc nhìn đứa bé.
Cô không khỏi vì bọn nhỏ mà cảm thấy chua xót đến mức rơi nước mắt.
Các con à, những ngày tháng sau này của các con thật gian khổ!
Khương Thư Lan ở lại bệnh viện ba ngày mới trở về nhà.
Lúc về nhà, rõ ràng đang mùa hè, nhưng cả người cô đều được bao bọc kín mít.
Đây gọi là ở cữ, cũng là quy củ từ xưa.
Nhưng nó nóng đến mức Khương Thư Lan hận không thể quăng cái chăn ở trên người đi, phải biết rằng thời tiết của mười hai tháng trên hải đảo vẫn luôn nóng nực.
Qua một đêm đến tận sáng sớm mới có chút gió lạnh.
Nhưng gió lạnh này, cha Khương và mẹ Khương không muốn nó thổi tới cô.
Khương Thư Lan chỉ có thể nghe theo cha mẹ, không những vậy, tất cả quá trình từ bệnh viên về nhà, chân cô còn chưa chạm đất, từ lúc ngồi trong xe, đến lúc về tới cửa nhà.
Chu Trung Phong cũng không quan tâm người ngoài nhìn như thế nào, anh trực tiếp ôm ngang cô.
Bế cô vào phòng.
Anh làm cho hàng xóm xung quanh phải bật cười.
Vào nhà rồi, cái chăn trên người Khương Thư Lan rốt cuộc cũng có thể tháo ra.
Nhưng mà từ trước đến nay cô đều ngủ giường tre, trên giường trải một tấm chiếu, nhưng bây giờ đã biến thành chăn.
Kín mít, không lộ ra một tí cây trúc tươi mát thoải mái nào.
Khương Thư Lan: “….”
Khương Thư Lan theo thói quen nhìn mẹ Khương, cô vừa thấy đã biết mấy thứ này do mẹ Khương làm.
“Con đừng nhìn mẹ, con ở cữ nên không thể bị cảm lạnh, cái lạnh đó sẽ để lại bệnh tật cả đời.”
Khương Thư Lan thở dài: “Mẹ, bây giờ người ta đề nghị ở cữ theo khoa học, với lại hải đảo này đâu lạnh như Đông Bắc, mẹ nhìn xem thời tiết quanh năm ở đây luôn nóng như vậy.”
“Chẳng phải sáng sớm sẽ lạnh sao, bây giờ con thấy như thế, chứ đợi sau này con lớn tuổi, bệnh này bệnh kia mới biết hối hận.”
“Con cũng đừng nhìn Trung Phong, chuyện này nó không làm chủ được đâu.”
Khương Thư Lan lập tức xấu hổ. Cô không nói chuyện nữa.
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ, anh thả cô xuống, nhỏ giọng an ủi cô: “Em nghe mẹ trước đi, một tháng thôi.”
Anh đã đi hỏi, ở cữ không cẩn thận sẽ dẫn đến bệnh cho sau này.
Cả nhà chỉ có một mình Khương Thư Lan phản đối, sự phản đối này lập tức không có hiệu quả.
Số ít phục tùng số đông.
Cô thở dài, đón lấy đứa bé từ trong lòng mẹ Khương, vừa được cô chạm vào, Nháo Nháo ngửi thấy mùi hương, bé lập tức khóc, cái miệng kia chẳng khác nào ếch xanh, khóc oa oa không ngừng.
Bé còn cọ vào ngực Khương Thư Lan, rõ ràng là muốn bú sữa.
Sữa của Khương Thư Lan không đủ, cho một đứa thì vừa đủ, cho hai đứa có hơi miễn cưỡng.
Nháo Nháo cũng là đồ tham ăn, vừa được bú sữa, bé liền không khóc nữa, nhưng mà mút xong một bên, bé đã mút không ra sữa nên phải đổi một bên khác.
Nhưng mà Khương Thư Lan lại tránh né, cô đưa bé cho Chu Trung Phong: “Anh cho con uống sữa bột đi.”
“Đưa An An cho em.”
Người ta đều nói con nít biết khóc sẽ có đồ ăn, đúng thật là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận