Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1351:

"Vậy…” Thanh niên trí thức Lý nói đến một nửa.
Lần đầu tiên bị Khương Học Dân cắt ngang: "Thanh niên trí thức Lý, không có nếu như."
Giữa cậu ta và thanh niên trí thức Lý không hề có một "nếu như" nào cả.
Bất ngờ bị cắt ngang khiến thanh niên trí thức Lý đơ ra: "Khương Học Dân."
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Khương Học Dân mến mộ cô ấy nhiều năm sẽ thẳng thừng cắt ngang lời nói của cô ấy như thế.
Cô ấy cúi đầu, vành mắt hơi đỏ: "Vậy tôi nói tôi hối hận thì sao?"
Mấy ngày hôm nay cô ấy luôn đấu tranh với điều này.
Một bên muốn kiên định về nhà, một bên lại nghĩ tới Khương Học Dân mấy năm qua đã đối xử tốt với mình, giúp mình từng li từng tí.
Cô ấy cho rằng bản thân có thể quên sạch sẽ, nhưng thực tế lại khác xa, cô ấy phát hiện mình căn bản không quên được.
Khương Học Dân nghe thấy câu nói ấy, trái tim cũng hẫng đi một nhịp, nhưng cậu ta bình tĩnh lại rất nhanh.
"Thanh niên trí thức Lý, cô có vì tôi mà từ bỏ việc về nhà không?"
Cũng tại mấy hôm nay cậu ta mới hiểu được một điều, thanh niên trí thức Lý không thể nào gả vào chốn thâm sơn cùng cốc được.
Thanh niên trí thức Lý im lặng, mắt thấy Khương Học Dân sắp quay lưng bỏ đi, cô ấy sốt ruột kéo cánh tay cậu ta lại, cố lấy hết dũng khí mà nói: "Tôi có thể cùng đi với anh."
Cùng đi?
Đi nơi nào?
Cùng đi Thủ đô à?
Lòng của Khương Học Dân lại dần dần lạnh lẽo: "Nếu tôi kết hôn chắc chắn sẽ không đến Thủ đô, mà sẽ ở lại cả đời trong đội sản xuất, em cũng bằng lòng sao?"
Cái này… Bàn tay túm lấy cánh tay cậu ta của thanh niên trí thức Lý thả lỏng vài phần.
Giọng điệu cô ấy gian nan: "Cùng đến Thủ đô rồi kết hôn cũng đâu xung đột gì không phải ư?"
Thanh niên trí thức Lý không hiểu rõ, cô ấy ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn cậu ta.
Nếu cậu ta thật sự thích cô ấy thì hẳn sẽ nhượng bộ vì cô ấy.
Khương Học Dân nhắm mắt, lần đầu tiên không gọi thanh niên trí thức Lý mà gọi thẳng tên cô ấy.
"Lý Như, sáu năm trước khi cô xuống nông thôn, tôi đến đón cô, ngay ánh mắt đầu tiên tôi đã thích cô rồi."
"Cô biết mà đúng không?"
Cho nên từ sáu năm trước cho đến nay, những chuyện cậu ta đi giúp cô ấy, cô ấy chưa bao giờ chối từ.
Sắc mặt Lý Như lập tức trắng bệch: "Tôi….”
"Suốt sáu năm tôi chưa bao giờ chờ được một cơ hội. Bây giờ, trước 2 tiếng khi tôi muốn đến Thủ đô, cô lại bỗng dưng cho tôi một cơ hội."
"Lý Như, tôi từng rất thích cô, rất chân thành, rất tha thiết, dùng trái tim tràn trề nhiệt huyết này để thích cô. Thế nên giữa hai chúng ta đừng làm khó nhau như vậy được không?"
Cậu ta không muốn cô gái mà mình thích sáu năm chỉ mang tâm tư lợi dụng với mình.
Những người vì lợi ích mới ở cùng với nhau, cuối cùng cũng sẽ tách nhau ra vì ích lợi.
Cánh tay đang kéo cậu ta của Lý Như như thể bị bỏng, lập tức buông lỏng ra, theo bản năng lùi về sau một bước.
Cô ấy nhìn đối phương, không thốt lên được chữ nào.
Cuối cùng vội vàng nói hai chữ: "Xin lỗi."
Ngay sau đó liền chạy như bay đi mất.
Cô ấy vừa chạy vừa khóc, vì về nhà, chung quy cô ấy vẫn trở thành dáng vẻ mà mình ghét nhất.
Đối với sự rời đi của Lý Như, Khương Học Dân không hề quay đầu, cậu ta chỉ kiên định tiến lên phía trước.
Hai người họ dường như chẳng thể nào tương ngộ trong chốn mây đen vĩnh viễn kia nữa.
Nhóm người Khương Thư Lan ở phía trước vẫn chưa đi được bao xa. Khương Học Dân đã vác hành lý theo kịp.
Khương Thư Lan nhìn thấy cậu ta thì hơi bất ngờ: "Về rồi à?" Cô còn tưởng rằng cậu ta sẽ ở lại vì cô gái kia chứ.
Lúc này đối phương đến tìm Khương Học Dân vì mục đích gì ai cũng đoán ra được.
Khương Học Dân gật đầu: "Về rồi."
"Không hối hận sao?"
"Không hối hận."
Cũng không định nhiều lời.
Khương Thư Lan cũng không định hỏi nhiều.
Chỉ là nghĩ đến thanh niên trí thức Lý vừa rời đi ấy, cô chỉ biết thở dài.
Rõ ràng bằng tuổi với Khương Học Dân, nhưng Khương Thư Lan lại cảm thấy mình như một người của thế hệ trước nhìn thế hệ sau của mình nói chuyện yêu đương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận