Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 173:

Khương Thư Lan lắc đầu nói: “Nhiêu đây là đủ rồi.”
Bát lớn như vậy, cô còn sợ mình không ăn hết được.
Khương Thư Lan quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo, hai đứa nhỏ đang ăn rất ngon lành, nhất là khi ăn bún, quả thực đang vui vẻ đến cực điểm.
Nhìn bộ dạng của hai đứa nhỏ này ước chừng hoàn toàn có thể ăn hết được hai bát bún kia.
Khương Thư Lan có chút lo lắng liệu có khiến bọn nhỏ no đến căng cả cái dạ dày nhỏ hay không.
Nhưng nữ cảnh sát lại nói: “Cứ để bọn chúng ăn đi, yên tâm, bún này của chúng tôi dễ tiêu hóa lắm, không dễ gây đầy bụng được đâu.”
Dừng một lúc, cô ấy lại nhìn về phía Lôi Vân Bảo rồi nói: “Đây là một trong những đứa nhỏ bị lừa bán đi có đúng không?”
Khương Thư Lan gật đầu.
Nữ cảnh sát nói: “Đứa nhỏ này gặp được cô thực sự là rất may mắn.”
Không phải đứa nhỏ bị lừa bán nào cũng gặp được may mắn như vậy.
Khương Thư Lan cười trừ, lẳng lặng mà ăn tiếp, ăn một cách vô cùng nhã nhặn, cho dù là ăn bún cũng không hề gây nên tiếng động gì hết.
Nữ cảnh sát bên cạnh nhịn không được mà nói: “Đồng chí Khương Thư Lan, cô đẹp lắm đó.”
Cô ấy thực sự chưa gặp qua nữ đồng chí nào đẹp như vậy.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt: “Cô cũng đẹp lắm.”
Nữ cảnh sát có tư thế oai hùng hiên ngang thực sự rất dễ nhìn.
Nữ cảnh sát nở nụ cười: “Cô là người đầu tiên khen tôi đẹp đó, những người khác đều nói tôi như đàn ông vậy!”
Sau đó, cô ấy liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường: “Không nói chuyện với cô được nữa rồi, cục cảnh sát vừa tiếp nhận vụ án lớn, người của chúng tôi không có đủ, sợ là sẽ rất bận rộn, đồng chí Khương ăn xong cứ để bát ở đây, xong việc tôi sẽ qua dọn!”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng, nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi.
Liên tục ở trong cục cảnh sát đến tận chiều, hơn hai giờ Chu Trung Phong mới quay lại đây: “Thư Lan, mấy đứa mau tới đây đi, lãnh đạo tìm em để trao thưởng đó.”
Chu Trung Phong vội vàng đi đến chỗ cô, nhìn bát bún trước mặt Khương Thư Lan vừa mới ăn xong, lập tức bưng bát lên mà húp hết sạch cả nước dùng không để lại chút gì, ăn một cách ngấu nghiến, thực sự là cực kỳ đói.
Khương Thư Lan vội ngăn lại: “Đây là đồ em đã ăn qua rồi.”
“Không sao.” Chu Trung Phong thay đổi sắc mặt, giọng nói có chút khô khan, anh thấp giọng: “Ngay bên trái văn phòng, em chỉ cần nhận thưởng thôi, ký tên xong rồi chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây.”
Nếu như không phải không thể ký hộ thì anh đã giúp Khương Thư Lan nhận thưởng rồi.
Khương Thư Lan lo lắng mà nhìn anh một cái, Chu Trung Phong vẫy vẫy tay, lại húp hết nước trong bát bún, lúc này mới coi như được sống rồi.
Hôm nay chính là ngày Chu Trung Phong vất vả nhất, trên xe lửa bắt mấy kẻ buôn người đến thẩm tra suốt cả đêm, vừa đến cục cảnh sát lại hợp tác phá án, khiến mọi người bận rộn vô cùng.
Khương Thư Lan thấy anh quả thực không sao rồi thì mới đi đến văn phòng ở bên cạnh, gõ gõ cửa, đối phương đáp lại bằng câu vào đi.
Lúc này cô mới tiến vào, liền thấy một chiếc bàn công tác màu son, ngồi cạnh đó là một vị lãnh đạo mặc cảnh phục, tóc cũng đã bạc phơ hết lại.
Đúng lúc Khương Thư Lan đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Lãnh đạo liền mở miệng trước: “Cháu là đồng chí Khương Thư Lan đúng không?” Thanh âm vô cùng hòa nhã.
Khương Thư Lan bớt đi được chút căng thẳng, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
“Không hổ danh là người nhà của quân nhân, vụ án lần này tôi đều hiểu hết rồi, có thể tóm được hết lũ buôn người quả thực rất đáng khen!”
Khương Thư Lan ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Không không không, không phải đồng chí nào cũng can đảm cận trọng giống như cô đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận