Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 459:

Tình trạng tiến thoái lưỡng nan lúc này cũng là do mấy nhóm chuyên gia này gây ra, lúc này mới khiến cho dân chúng mất lòng tin với quân đội.
Nếu như nhóm chuyên gia còn tiếp tục hành động tùy hứng như vậy nữa, Chu Trung Phong cũng khó có thể cam đoan sẽ đàm phán thành công được.
Lúc này mặt của giáo sư Từ có hơi nóng lên: “Phó đoàn Chu, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không tiếp tục gây cản trở cho quân đội nữa đâu.”
Lần lỗ mãng vừa rồi, bọn họ cũng đã phải trả cái giá rất đắt rồi.
“Có đúng không hả? Đồng chí Chí Cương?” Giáo sư Từ cố ý nhắc đích danh Trần Chí Cương.
Bởi vì phần lớn chuyện này là do Trần Chí Cương, cũng là do cái miệng của Trần Chí Cương, vậy nên mới gây ra tình huống loạn lạc như vậy.
Trần Chí Cương đang cắm mặt vào ăn, ăn đến miệng dính đầy dầu, nghe vậy thì tùy ý nói một câu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Sau đó lại vùi đầu xuống ăn.
Mọi người: “...”
Hầu Tử nhịn không được mà nói một câu: “Không phải cậu nói đây là đồ ăn cho heo sao?”
Người này sao có thể ăn từ đầu đến cuối, đến cả đĩa sò rang cũng phải lấy bánh cao lương để chấm vào vét sạch nước sốt đến khi không còn chút nào hết.
Trần Chí Cương nghe vậy thì cứng người lại, định giấu đi chiếc bánh cao lương còn đang cầm trên tay, cười gượng: “Hải sản ở đây ăn ngon lắm.”
Người sống ở trên đất liền sao mà có được cơ hội thử những món này chứ.
Hận không thể liếm sạch sẽ cả đĩa đồ ăn.
Mọi người cũng không biết nói gì.
Đến cả giáo sư Từ cũng vậy, ông ấy đứng dậy nói: “Được rồi, Chí Cương, quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”
Trần Chí Cương nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn, thấy bên trong rõ ràng còn một ít nước sốt nhàn nhạt, có chút không nỡ: “Thầy à, nước sốt để lại như vậy sẽ hơi lãng phí.”
Chi bằng để cho cậu ta vét sạch sẽ đi.
Giáo sư Từ: “...”
“Có đi hay không?”
Giáo sư Từ thiếu chút nữa là lấy giày ra đuổi người rồi, chưa thấy qua ai mặt dày đến như vậy.
Người vừa rồi nói đây là đồ ăn cho heo là cậu ta, đến bây giờ người muốn liếm sạch không để sót chút nào cũng là cậu ta.
Trần Chí Cương oan ức mà than thở: “Không phải thầy luôn nói là phải biết tiết kiệm sao ạ?”
Giáo sư Từ không nghe nổi nữa, quay qua túm áo Trần Chí Cương, lôi ra bên ngoài, còn không quên nhìn về phía mấy người Chu Trung Phong ngượng ngùng nói: “Để mọi người phải chê cười rồi, học trò này của tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá.”
“Thầy à, trước kia em đi theo thầy lúc nào cũng được ăn ba món một canh nhưng chưa thấy món nào ngon bằng hải sản ở đây.” Trần Chí Cương lập tức phản bác ngay.
Đúng là cậu ta không có kinh nghiệm sống gì, nhưng cũng chưa bao giờ ăn được hải sản ngon như vậy.
Cậu ta không dám nói nhiều, một khi nói nhiều, giáo sư Từ sẽ càng tức giận, hận không thể khâu miệng Trần Chí Cương lại mới tốt. Chuyện mà ông ấy hối hận nhất cho đến bây giờ chính là dẫn theo Trần Chí Cương tới đây.
Thực sự là quá ngu ngốc, quá xui xẻo rồi.
Chu Trung Phong không ngờ miệng của Trần Chí Cương lại lắm lời đến vậy, không biết phân biệt cái gì, đến mặt mũi bản thân cũng không nể.
Anh hơi gật đầu: “Mấy món lần này làm là do đầu bếp chính của chúng tôi làm, tay nghề nấu ăn của cô ấy rất tốt, đến cả đồng chí Trần cũng phải thích.”
“Người trong quân đội của chúng tôi còn từng vì bánh khoai tây cô ấy làm mà suýt tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”
Món hải sản này Chu Trung Phong vừa ăn là lập tức biết ngay được đây là tay nghề của Khương Thư Lan.
Vì hai người sống với nhau lâu như vậy rồi, anh hiểu vô cùng rõ về tay nghề của Khương Thư Lan.
“Thầy xem kìa, đâu phải do em không có kinh nghiệm sống gì đâu, mấy người tham gia quân ngũ kia cũng vì ăn mà đánh nhau kìa.” Trần Chí Cương lại bắt đầu nói năng đầy lý lẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận