Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 450:

Nghe được lời này, rõ ràng chính là lời nói qua loa tắc trách.
Trần Chí Cương lại càng tức giận: “Tôi thấy mấy kẻ tham gia quân ngũ các người đều là cùng một giuộc hết, đến bắt nạt mấy người ngoài như chúng tôi.”
“Anh không bắt được sao? Thầy, chúng ta đi về thôi, oohải đảo này, chúng ta không trèo cao nổi.”
Đây chính là muốn trực tiếp rời đi luôn.
Khó có được cơ hội mời chuyên gia tới đây như vậy, quân đội chính là phải trả giá rất cao mới mời được mấy chuyên gia này tới đây.
Bởi vì hải đảo rất xa xôi, hơn nữa đi lại cũng rất bất tiện, quân đội đã tìm qua rất nhiều người rồi nhưng chưa từng có ai nguyện ý đến hết.
Cũng chỉ có nhóm chuyên gia của ông Từ này chịu đồng ý đến đây.
Tống Vệ Quốc lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn ta không trực tiếp trả lời luôn mà nói: “Trước tiên cứ thả bọn họ ra đã...”
Lời còn chưa nói xong, mấy người của tộc họ Lê phía sau hoàn toàn không đồng ý, phản bác ngay lập tức: “Không được.”
“Bọn họ chặt cây cao su của chúng tôi, đừng nghĩ muốn đi là dễ dàng như vậy.”
Tống Vệ Quốc làm sao biết được mấy thôn dân lại kiên quyết đến như thế, họ còn trực tiếp phản đối luôn.
Hắn ta theo bản năng mà nhìn qua Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na, lúc này đây, người gần gũi được với thôn dân nhất chính là Chu Trung Phong.
Nếu như Chu Trung Phong nói thì chắc chắn thôn dân sẽ nghe theo.
Chu Trung Phong nhìn Tống Vệ Quốc một lát, anh khẽ nhếch môi mà không nói lời nào.
Từ lúc Tống Vệ Quốc thu mất súng của đội trưởng Na, anh vẫn còn có chút không vui.
Đúng ra mà nói, Tống Vệ Quốc phải đứng về phía của bọn họ mới đúng.
Dù sao thì bọn họ mới chính là người cùng một nước, nhưng Tống Vệ Quốc vừa mới tới chưa nói lời nào đã bắt đầu quát đội trưởng Na, hơn nữa còn trực tiếp lấy đi súng của đội trưởng Na.
Đây rõ ràng không phải là nói với mấy chuyên gia rằng Tống Vệ Quốc đang đứng về phía bọn họ sao?
Dù Chu Trung Phong biết rõ, Tống Vệ Quốc là muốn hòa hoãn, làm dịu đi tâm trạng của mấy chuyên gia kia, nhưng hy sinh đi quát người cùng đội với mình, chỉ để hòa hoãn mới mấy kẻ ngoại nhân không biết trên dưới kia.
Chu Trung Phong thực sự là làm không được.
Nhưng sau đó, Tống Vệ Quốc lại thay bọn họ xin lỗi, lại từ chối ý định của mấy chuyên gia kia.
Chu Trung Phong suy nghĩ mãi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn trưởng tộc Lê.
Trưởng tộc Lê lập tức nói: “Nếu phó đoàn Chu cũng định xin thả cho mấy kẻ kia thì lại càng không được đâu.”
“Không ai có thể bắt chúng tôi thả bọn họ ra được đâu.”
Lúc này Chu Trung Phong cũng không thể khuyên nhủ được bọn họ, chỉ có thể cho Tống Vệ Quốc một ánh mắt bất lực.
Anh không giúp được rồi.
Không phải là anh không giúp được, đối phương đang nổi nóng vậy nên cũng sẽ không thèm nể mặt anh đâu.
Đội trưởng Na không nói gì hết, mấy thôn dân còn lại vẫn tiếp tục phản đối.
Một mình Tống Vệ Quốc lại chẳng làm được gì, hắn ta sốt ruột đến mức sắp không chịu được luôn rồi.
“Mấy chuyên gia này thực sự là bị mấy người đắc tội rồi, thực sự muốn rời khỏi đây, phó đoàn Chu, đội trưởng Na, tôi hỏi hai người, cây cao su to như vậy thì phải làm gì bây giờ?”
Cây cao su này rõ ràng không thể rơi vào tay quân đội được.
Thường dân như bọn họ cũng sẽ không làm nghiên cứu, để rơi vào tay bọn họ thì còn có tác dụng gì nữa chứ?
“Mấy kẻ không biết trên dưới này, lưu lại thì sẽ nghiên cứu được gì sao?”
Vô tổ chức, vô kỷ luật, cực đoan cao ngạo ích kỷ không thèm nghe ý kiến của ai, mấy kẻ như vậy sao có thể giao cây cao su to như thế này cho bọn họ được chứ?
“Đồng chí à, yêu cầu anh tôn trọng chúng tôi một chút, thầy tôi là chuyên gia về thực vật học nhiệt đới, ông ấy không những được nhận tiền trợ cấp của quốc gia, còn dạy dỗ nên rất nhiều bác sĩ, còn có viện trưởng của học viện, mong mấy người đừng có sỉ nhục ông ấy.” Trần Chí Cương vừa mới nghe vậy đã lập tức phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận