Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 709:

Tiêu Ái Kính ân cần mà đi theo sau: “Là như vậy, anh là người chủ trì cách thức tuyển dụng lần này đúng không? Lần này tuyển một trăm người, anh cũng biết em có quan hệ tốt với Mĩ Kiều và Ngọc Phượng mà, em hỏi anh một chút, anh có thể....”
Chị ta còn chưa nói xong, chính ủy Tống đã đặt mạnh cốc nước lên bàn, cắt ngang nói: “Không thể, em cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”
“Lão Tống, dù sao anh cũng muốn nhận người vào làm, năng lực của Mĩ Kiều và Ngọc Phượng cũng đâu có kém, anh việc gì phải nghiêm túc đến vậy chứ?”
“Nếu như năng lực của bọn họ không kém thì việc gì phải đi cửa sau?”
Chính ủy Tống lạnh lùng nhìn chị ta: “Lão Tiêu, Tiêu Ái Kính, anh cảnh cáo em lần cuối, nếu lần sau em vẫn không có chút quy tắc nào như vậy, nếu không chịu kỷ luật thì chúng ta ly hôn luôn đi!”
Nghe được lời này, trong phòng lập tức im lặng như tờ.
“Tống Vệ Quốc!”
Tiêu Ái Kính đầu tiên là cảm thấy sợ hãi, sau đó lập tức nổi giận: “Tôi chịu khổ cùng anh, chịu tội cùng anh, bây giờ anh phát đạt rồi thì lại muốn ly hôn với tôi sao?”
Chị ta đã làm gì nên tội cơ chứ?
Chị ta đơn giản chỉ muốn nói giúp cho bạn mình mấy câu mà thôi, tại sao lại muốn ly hôn với chị ta chứ?
Tống Vệ Quốc thực sự quá mệt mỏi rồi, loại khắc khẩu này, bọn họ đã xảy ra cũng vô số lần rồi.
Hắn ta ngay từ đầu đã cố định, dù là vợ mình có phạm sai lầm, hắn ta sẽ gánh vác cùng với vợ.
Đến bây giờ lại muốn ly hôn.
Trước đến nay chưa từng nói qua chuyện ly hôn như vậy.
Có lẽ Chu Trung Phong nói rất đúng, nếu đến lúc nên cắt đứt mà không chịu cắt đứt sẽ rất mệt mỏi.
Tống Vệ Quốc nhanh chóng trở nên bình tĩnh: “Tiêu Ái Kính, mẫu thuẫn của chúng ta cũng không phải chỉ có một hai lần nữa rồi.”
“Tại sao anh lại muốn ly hôn, trong lòng em có lẽ cũng rõ ràng rồi, em thân là vợ của chính ủy, nhưng tự đi soi gương nhìn lại bản thân mình xem hiện tại có xứng đáng là vợ của chính ủy hay không?”
“Anh chưa bao giờ yêu cầu em có thể trợ giúp cho anh, không yêu cầu em có thể làm được nhiều việc, chỉ mong em có tư tưởng giác ngộ cao một chút.”
“Nhưng Tiêu Ái Kính em thì sao? Anh chỉ tiếp nhận một nhiệm vụ là tuyển người vào nhà xưởng làm, em đã bàn bạc với anh chuyện cho người khác đi cửa sau, sau này khi anh đạt được vị trí cao hơn rồi em còn muốn anh làm gì nữa?”
Lời này như cây búa bổ vào lòng Tiêu Ái Kính vậy, khiến chị ta không khỏi đau lòng.
“Lão Tống, em nói mấy lời này là bởi vì Từ Mĩ Kiều cùng với Đinh Ngọc Phượng vốn là có năng lực thực sự, em không phải muốn kéo chân anh lại đâu.”
Tống Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn chị ta: “Cũng như nhau thôi, lần này Thư Lan được yêu cầu làm chủ trì của chuyện tuyển công nhân, em có biết cô ấy lựa chọn thế nào không?”
Nghe được lời này, Tiêu Ái Kính thoáng chốc có chút không nói được gì.
“Lựa chọn như thế nào?”
Tim của chị ta cũng đập loạn lên.
“Khương Thư Lan trực tiếp từ chối luôn vị trí đó, còn em thì sao? Tiêu Ái Kính?”
“Chúng ta ly hôn đi!”
Người trước thì chất vấn, người sau thì nói lời chắc như đinh đóng cột.
Đây là lần thứ hai mà Tống Vệ Quốc chủ động đề nghị ly hôn.
Điều này khiến cho Tiêu Ái Kính đặt mông ngồi phịch xuống dưới.
Cũng nhanh chóng trở nên bình tĩnh hơn, chị ta gào thét với Tống Vệ Quốc: “Anh muốn ly hôn với em, là vì hồ ly tinh Khương Thư Lan kia sao?”
Đúng vậy, chị ta thừa nhận, tư tưởng giác ngộ của chị ta không hề cao bằng Khương Thư Lan.
Nhưng mà Tống Vệ Quốc sao có thể vì chuyện này mà ly hôn với cô ta được chứ!?
Hắn ta quên rồi sao?
Bọn họ kết hôn đã hơn mười năm rồi, chị ta vì hắn ta mà sinh được ba đứa con, đi qua cửa môn quan đến ba lần rồi.
Liệu có phải đã quên rằng vào thời điểm gian khổ nhất, chính là Tiêu Ái Kính vẫn luôn ở bên cạnh hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận