Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1324:

"Anh là người lợi hại nhất thế gian."
Hai mắt An An sáng lấp lánh, dùng giọng trẻ con khen ngợi.
Điều này khiến Hổ Tử suýt nữa sướng rân, một lúc lâu sau, khi trả xẻng về chỗ cũ mới sực nhớ ra: "Nhóc là con cái nhà ai vậy?"
Sao cậu nhóc chưa từng gặp nhỉ?
Vừa hỏi xong câu này, tất cả mọi người ở đây đều giật khoé miệng.
Ngay cả An An và Nháo Nháo là ai mà cậu nhóc cũng không biết. Thế mà lại ra sức làm việc như vậy?
Bên cạnh An An cười tủm tỉm nói: "Em là con của mẹ em."
"Mẹ của em nấu cơm ăn rất ngon, anh cường tráng ơi, sau này anh ghé nhà của em ăn cơm nha."
Con của mẹ em?
Hổ Tử gãi đầu tránh ra xa: "Ăn cơm thì khỏi đi, lần sau có loại việc nặng này nhóc cứ việc tìm anh là được."
Dừng một chút, lại liếc xéo Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà: "Bọn họ không làm được đâu."
Khương Đại Hà lập tức tức tới ngứa răng, lại bị Tiểu Thiết Đản túm chặt.
Cậu bé nói với An An: "Còn chưa chịu cảm ơn anh Hổ Tử?"
"Cảm ơn anh Hổ Tử."
Hổ Tử cứ cảm thấy Tiểu Thiết Đản rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra, con người cậu nhóc trước giờ không lo nhiều, không nghĩ ra thì quăng qua một bên.
Cậu nhócvẫy tay: "Khách sáo quá, khỏi cần cảm ơn."
Vẫy tay như vậy lại khiến cánh tay hơi bị đau, hồi nãy dùng sức mạnh quá.
Cậu nhóc tức khắc muốn nhe răng trợn mắt, nhưng khi nhìn thấy An An và Nháo Nháo vẫn đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, Hổ Tử ngay lập tức thả cánh tay xuống.
Không đau.
Chả đau tẹo nào.
Đợi đến khi Hổ Tử làm chuyện tốt xong định rời khỏi thì Trâu Dương đột nhiên hỏi: "Không phải cậu nói muốn tới đây cướp lại chỗ băng của đối phương sao?"
Đi như thế này à?
Lời này cất lên, hốc mắt An An nhanh chóng ngấn nước, bẹp miệng nhỏ: "Anh cường tráng ơi, vậy là anh đến đây để cướp chỗ băng này của tụi em ư?"
Hổ Tử theo bản năng lắc đầu: "Sao có thể?"
"Sao anh có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế được?" Nói xong, giơ tay chỉ vào Trâu Dương, làm ra vẻ đại nghĩa diệt thân: "Cậu bớt bôi nhọ tôi lại đi."
Trâu Dương: "..."
Nó tin cậu nhóc mới lạ.
Đến khi bọn họ rời đi, Trâu Dương lưu luyến, bước một bước lại nhìn Tiểu Thiết Đản một lần, nhưng chung quy vẫn bỏ lỡ cơ hội.
Nó nhìn Hổ Tử dù đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn ngâm nga lời bài hát, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu có biết hai đứa nó là con cái nhà ai không?"
Cứ thế giúp đỡ đối phương sao?
"Nhà ai?"
"Trông đáng yêu quá trời."
"Nhà Khương Thư Lan."
Hổ Tử khựng người: "Ai?"
"Khương Thư Lan."
"Không quen."
Trâu Dương: "..."
Chị gái của cậu nhóc đấu với Khương Thư Lan đến nỗi sắp thành gà chọi luôn rồi, thế mà cậu nói không quen biết?
Trâu Dương không rõ, Giang Mẫn Vân thông minh như vậy sao lại có một thằng em ngu ngốc thế này.
Trâu Dương hít sâu một hơi: "Khương Thư Lan chính là người mà chị gái cậu hận nhất."
"Bớt nói bậy."
Hổ Tử không hề nghĩ ngợi phản bác: "Người chị tôi hận nhất chính là cha của cậu."
Trâu Dương: "..."
Tại giờ phút này, Trâu Dương không xác định được Hổ Tử khờ thật hay đang giả ngu nữa.
Nó tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu nhóc, thì nhìn thấy Hổ Tử cười ha hả nói: "Nghe thằng nhỏ kia nói mẹ của nó nấu cơm ăn khá ngon, cũng không biết ăn ngon cỡ nào nữa."
Đã thế còn rít một ngụm nước miếng.
Nhớ tới trù nghệ của Khương Thủ Lan, Trâu Dương cũng im lặng, trù nghệ của Khương Thư Lan nó biết quá rõ.
Bữa cơm nấu ở nhà ấy, dù là khách sạn năm sao bên ngoài cũng kém xa.
Đáng tiếc, cha của nó đã đánh mất di Thư Lan.
Trâu Dương cũng có chút buồn bã mất mát, hỏi một vấn đề không liên quan gì đến nhau.
"Hổ Tử, tôi hỏi cậu. Nếu cậu biết có một người trong tương lai sẽ chặn bước con đường của cậu, cậu sẽ làm gì với người đó?”
Hổ Tử sửng sốt, rồi nói theo lẽ thường: "Đương nhiên là cạnh tranh với đối phương rồi!"
"Sau đó thì giẫm đối phương dưới chân từng chút từng chút một, để đối phương biết Hổ Tử đại gia tôi đây lợi hại cỡ nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận