Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 512:

Bây giờ cái biện pháp này thật đúng là sảng khoái.
Hơn nữa Tiểu Lưu không chỉ sảng khoái mà cậu ấy còn hả giận, trong lòng ai mà không tức giận chứ?
Trong lòng Tiểu Lưu cũng tức giận, chính mình cực khổ, chịu nóng nấu đồ ăn ở phòng bếp, đưa sang đây, đối phương không ăn thì cũng thôi đi, mấy người đó còn bảo bọn họ cút đi.
Trong tình thế như vậy, cậu ấy có một loại tâm lý được trả thù.
Cho nên vừa được giao việc, Tiểu Lưu đã đặt thớt ở trước mặt nhóm người lớn, phụ nữ và trẻ em kia, sau đó cậu ấy vớt từ trong nồi ra một khối thịt kho thật to.
Phịch một tiếng, thịt kho nằm ở trên thớt, nước kho văng tứ phía.
Bởi vì lực ném quá mạnh nên cả một khối thịt kho đều run lên, một dao thái xuống, từng miếng thịt ba chỉ với nạc mỡ đan xen nhau rất rõ ràng.
Lớp da mịn màng, sáng bóng, nhìn vào rất muốn ăn.
Trong nháy mắt đó.
Mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Nhất là nhóm người già, phụ nữ và trẻ em, ánh mắt bọn họ ngẩn ngơ, đã gần một tuần nay bọn họ chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng.
Ngay cả thịt kho này, từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng ăn.
Bọn họ nhìn khối thịt kho óng ánh trên thớt kia, mỡ mềm mịn, thịt săn chắc, nước kho nhỏ giọt.
Thậm chí nhìn thịt kho kia, dường như bọn họ có thể tưởng tượng được, ăn vào trong miệng sẽ có vị gì.
Rầm... Rầm…
Vừa nhìn thấy vậy, Khương Thư Lan liền biết bọn họ đã bị hấp dẫn, cô lặng lẽ nhìn chứ không nói chuyện, cô mang nước thịt kho và thùng gỗ cơm, tất cả đều đặt ở bên cạnh Tiểu Lưu.
Sau đó cô nói với các chiến sĩ đóng quân ở phía trước, tiếp đón một phen: “Ăn cơm được rồi!”
Cô vừa nói xong, các chiến sĩ ở đây lập tức vọt tới.
Chẳng qua bọn họ cực kỳ có quy củ, sau khi sang đây, bọn họ bắt đầu xếp hàng từng bước một.
Tiểu Lưu thái thịt, Khương Thư Lan xới cơm.
Quá nhiều người, chén không đủ, bọn họ liền trực tiếp xé lá chuối xanh ở trên đường, lá chuối màu xanh giống như quạt hương bồ, một tờ lá chuối cũng đủ làm hai cái chén giả.
Từ ở giữa gấp chồng lên nhau thành một cái phễu hình tam giác.
Đầu tiên dùng muỗng múc hai muỗng cơm tẻ, hạt cơm tẻ no đủ, óng ánh.
Sau đó để thịt kho lên cơm, phần mỡ trộn lẫn với phần nạc, lớp dầu sáng bóng, trên cái lá màu xanh lục đó được điểm thêm màu trắng xinh đẹp của cơm, cuối cùng là sắc màu sáng bóng của thịt kho.
Như vậy vẫn chưa xong, trên thịt kho còn tưới thêm một muỗng nước thịt kho.
Trong giây phút đó, nước thịt kho chảy qua miếng thịt, lập tức bị cơm tẻ pha loãng, cơm tẻ ban đầu biến thành cơm có thêm nước sốt.
Không biết là ai lại nuốt nước miếng một lần nữa.
Khương Thư Lan cười cười, cô đưa cái chén được làm bằng lá chuối qua: “Cậu có thể ăn trước mặt bọn họ không?”
Cô cười khanh khách, mặt mày như vẽ, xinh đẹp trong trẻo.
Chiến sĩ nhỏ cầm chén kia, mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, lắp bắp: “Được được, chị dâu, được.”
Cậu ấy cũng không biết mình đang nói cái gì.
Chu Trung Phong ở bên cạnh thúc giục: “Nhận xong rồi thì mau đi ăn đi.” Nói xong, anh nhận lấy cái muỗng trong tay Khương Thư Lan: “Để anh.”
Khương Thư Lan: “…”
Thỉnh thoảng cô nhận ra rằng, Chu Trung Phong thật sự là một cái bình dấm chua. Lại còn không phải cái loại bình dấm nhỏ xíu xiu.
Khương Thư Lan không khỏi cười cười, cô lui sang bên cạnh, có người làm việc dùm, đương nhiên là cô vui vẻ rồi.
Sau một hồi bận rộn, một đám chiến sĩ đều bưng chén cơm thịt kho, ngồi xổm trước mặt đám người già, phụ nữ và trẻ em kia, mùi đồ ăn thơm phức.
Tiếng chép miệng truyền đi thật xa.
Nhóm người già, phụ nữ và trẻ em bắt đầu nuốt nước miếng, sau đó bọn họ nhắm mắt, người già có thể quản lí được bản thân, nhưng mấy đứa nhỏ thì không thể.
Mấy đứa nhỏ thèm đến mức khóc oa oa, bọn nhỏ bị nhóm người già bắt quay đầu sang hướng khác, bọn họ quát lớn: “Không được khóc, cũng không được ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận