Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 785:

Rõ ràng còn cách cả mấy chục mét nữa nhưng giây tiếp theo Chu Trung Phong xuất hiện ngay trước giường bệnh rồi.
Anh đưa tay ra muốn vuốt mặt Khương Thư Lan, nhưng vừa duỗi tay ra đã thấy bàn tay mình đen đặc lại, khiến anh theo bản năng mà rụt tay về.
“Thư Lan, anh quay về rồi đây.” Anh cúi đầu nhìn cô, ngữ khí cực kỳ ôn nhu.
Khương Thư Lan định giơ tay lên, nhưng cơn co rút của cô lại khiến cô không giơ được, sắc mặt cô trắng bệch, cười miễn cưỡng với Chu Trung Phong một cái: “Anh quay về là tốt rồi.”
Cha của đứa nhỏ đã quay lại rồi.
Không ai biết điều này đối với Khương Thư Lan có ý nghĩa như thế nào.
Đối với đứa nhỏ có ý nghĩa như thế nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Khương Thư Lan, từng giọt mồ hôi lớn đổ ra, đáy mắt Chu Trung Phong hiện ra một tia đau lòng.
Nhưng lúc này đây anh lại không làm được gì hết, anh thực sự bất lực.
Mà ở phía sau La Ngọc Thu đã bắt đầu thúc giục.
“Được rồi, mọi người lui ra ngoài đi, sản phụ phải vào phòng sinh rồi.”
Nghe được lời này, mọi người đều không khỏi im lặng.
“Thư Lan, con cố gắng nhé, mọi người ở bên ngoài đợi con.” Là mẹ Khương mở miệng nói.
Cha Khương lại thẳng thừng hơn: “Bác sĩ La, đây là khay nước nhân sâm đun, cô mang vào đi, nhỡ như, nhỡ như, Thư Lan nhà tôi kiệt sức rồi cô hãy cho con bé uống nhé.”
Tây y chính là như vậy.
Sản phụ sinh con sẽ không cho người nhà vào cùng.
La Ngọc Thu nhận lấy, hộ sĩ ở bên cạnh phụ giúp đẩy giường bệnh, đóng cửa phòng hộ sinh lại.
Phịch một tiếng, tựa như ngăn cách bên trong và ngoài phòng thành hai thế giới vậy.
“Trung Phong, cậu về đúng lúc lắm.” Chính ủy Tống mở miệng nói.
Cha Khương mẹ Khương lúc này đều có chút trầm mặc, bọn họ đứng ở hành lang không khỏi bối rối.
Trong mắt bọn họ, con gái ruột vẫn quan trọng hơn con rể.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, nhìn thoáng qua phòng phẫu thuật, nén lại nỗi lo lắng, nói cảm ơn với những người đã giúp đỡ mình: “Lão Tống, lão Na, lão Triệu, cảm ơn hai người.”
Bọn họ đều đang ở đây, còn có một chiếc xe jeep đậu ở bên ngoài, điều này biểu hiện cho cái gì không có ai rõ hơn anh hết.
“Haiz, có gì đâu.”
“Không phải lúc trước chúng ta đều đã nói rồi sao, dù là vợ ai sinh con, nhà ai có việc, chỉ cần chúng tôi còn ở đây thì chúng tôi chắc chắn sẽ đến.” Đội trưởng Na cười ha ha nói.
Chính ủy Tống cùng với đội trưởng Triệu ở bên cạnh cũng gật đầu.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này đã là hơn sáu giờ rồi, không khỏi nói: “Trung Phong, cậu quay về rồi, vậy chúng tôi đi huấn luyện đây, đơn xin nghỉ phép tôi sẽ viết giúp cậu.”
Cha ruột đã quay lại rồi, cha nuôi như bọn họ cũng không cần dùng đến nữa.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, cũng không đứng dậy tiễn bọn họ mà toàn bộ tâm tư đều đặt bên trong phòng phẫu thuật hết rồi.
Mấy người chính ủy Tống có hiểu được tâm tình của Chu Trung Phong, dù sao cũng là lần đầu tiên làm cha mà.
Đợi khi ra khỏi phòng y tế rồi, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, đỏ rực như thể đang phát ra lửa vậy.
Đội trưởng Na nhìn một cái, hút một điếu thuốc, tò mò: “Cũng không biết lần này Trung Phong có được hai đứa con thế nào.”
Con trai hay là con gái.
Bởi vì Chu Trung Phong kịp thời trở về, tâm tình của chính ủy Tống cũng lập tức tốt lên, hắn ta mở cửa xe ra, đỡ hai người đi lên: “Dù là gì đi nữa thì nhìn bộ dạng kia của Trung Phong thực sự rất đáng ngạc nhiên.”
Đội trưởng Triệu cũng nói: “Còn không phải sao, bình thường tôi rất ghét thằng nhóc con nhà mình, nhưng nếu phải ra ngoài vài ngày thì đều thực sự rất nhớ.”
Đây chính là tâm tình của người làm cha.
Hắn ta nói xong lời này, đội trưởng Triệu với chính ủy Tống đều đồng loạt nhìn về phía đội trưởng Na: “Anh nhìn đi kìa, Trung Phong kết hôn sau anh hơn mười năm mà sắp làm cha luôn rồi, còn anh thì sao, nhìn lại mình đi.”
Trắng tay không có gì.
Lúc này đội trưởng Na không khỏi khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận