Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 324:

Như thể nhìn ra được sự nghi hoặc của mọi người, Chu Trung Phong ngồi xổm xuống ở một bên để xem xét, đầu cũng không quay lại để trả lời.
“Nơi này chính là nơi Thư Lan cùng với chị Miêu đi hái măng, bọn họ nói với em, lúc đi tìm khắp nơi trên núi không tìm ra được sói, tôi và Thư Lan đã nghi ngờ nơi này rồi, nơi này cực kỳ bí mật, chính là nơi ẩn thân tốt nhất.”
Anh nhắc đến Khương Thư Lan, nhưng lại làm nhạt đi sự tồn tại của Khương Thư Lan.
Còn đưa cả Miêu Hồng Vân vào để nói. Hết thảy đều vô cùng hợp tình hợp lý.
Đội trưởng Na vừa rồi còn nghi hoặc nghe đến tên vợ mình cũng được nhắc tới rồi. Lúc này ở đây, chút hoài nghi duy nhất còn sót trong lòng cũng tan thành mây khói.
“Vậy mà cũng đúng dịp thật.” Đội trưởng Na và đội trưởng Triệu không khỏi cảm khái.
Nếu như không có dịp kia thì không phải sẽ không tìm được sói sao?
Rõ ràng là như vậy rồi!
Chu Trung Phong nghe xong lời này, tầm mắt sâu lại, không nói gì nữa mà chỉ quan sát xung quanh.
Nơi này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ, quả thực nếu nói là động tiên vẫn chưa đủ.
Dưới tình huống này cất giấu hai con sói quả thực là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng vừa rồi sau một hồi tìm kiếm khắp nơi xung quanh núi, không biết là đã được bao lâu rồi.
Ít nhất là có thể xác định được vị trí cụ thể. Chỉ còn lại vài nơi sắp kiểm tra đến.
Thấy Chu Trung Phong đang quan sát xung quanh, những người khác cũng rất nhanh chóng làm theo.
Đội trưởng Na ngồi xổm xuống, dứt mấy cọng cỏ dưới đất ra, bốc lên một nắm đất, quả nhiên thấy ở bên trong có một ít phân sói sắp khô gần hết.
Anh ấy cầm gậy đâm xuống, thấp giọng nói: “Phân sói còn hơi ẩm vẫn chưa khô, chắc là mới được khoảng hai ngày thôi.”
Rõ ràng sói ở ngay sau thác nước này.
Ít nhất tình huống hiện tại của bọn họ là đã tìm được đúng nơi cần tìm đến rồi.
Chu Trung Phong đứng dậy, anh nhìn xung quanh một vòng, sau đó ừm một tiếng: “Dựa vào dấu chân sói mà tìm.”
Nếu sói đi từ bên này vào, chắc chắn sẽ lưu lại dấu chân, dấu chân dưới những bãi đất ẩm, sói không thể che được dấu chân của mình.
Không thể không nói, loài sói này rất thông minh.
Ngoài mấy dấu chân không thể che giấu được này ra, dấu chân cùng với phân ở những nơi khác, thậm chí cũng đã đều bị chúng che đậy và xử lý hết.
Như vậy cũng đã tương đương với suy nghĩ của con người rồi, biết tính toán, biết che giấu, cũng biết phục kích.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống. Chả có nhẽ mấy con sói này thành tinh hết rồi?
Sao có thể tinh quái như vậy chứ?
Tay Chu Trung Phong cầm súng, ngón tay đặt ở cò súng, ánh mắt giống như đôi chim ưng, gắt gao mà nhìn chằm chằm gió thổi cỏ lay xung quanh.
“Mọi người cố gắng tỉnh ngủ đi, cẩn thận sói đang trốn ở phía sau để quan sát chúng ta đó.”
Lời này nói ra không khỏi khiến cho mọi người xung quanh rùng mình.
Cái này.... Không thể nào!
Bọn họ nhiều người như vậy, sói còn dám quan sát bọn họ sao?
Cũng quá to gan lớn mật rồi!
Bọn họ đâu nào biết rằng, những gì Chu Trung Phong nói là sự thật, mà bên trong vùng măng cách chỗ bọn họ không xa có che giấu hai con sói, lớp lông trên người bọn chúng màu xám, sớm đã hòa cùng một màu với những bụi măng nâu trên mặt đất rồi.
Trên mặt đất có đầy lá rụng, dường như để che giấu đi tất cả dấu vết của bọn chúng.
Hai ánh mắt xanh mượt, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào đám người đằng sau thác nước, ánh mắt đầy sự hận thù.
Bọn chúng ngửi được mùi của đồng loại trên người bọn họ, còn là mùi của những đồng loại đã chết.
Nhưng cho dù có hận thù đến mức nào, hai con sói vẫn đang đứng phục kích ở đó không một chút nhúc nhích.
Ở một bên khác, nhóm người Chu Trung Phong có hơn mười người, đã sắp kiểm tra hết khoảng cách hơn mười mét rồi.
Đều chưa thấy dấu hiệu gì hết.
Móng vuốt sói kia lần đến được nửa đường thì không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận