Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1154:

Chu Trung Phong ôm cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Có người nhìn thấy, sau khi thăm dò, anh ta trêu ghẹo: “Đồng chí, anh đối xử với vợ anh thật tốt.”
Chu Trung Phong suỵt một tiếng với đối phương, quả nhiên, Khương Thư Lan ngủ cũng không ổn định, cô hơi nhăn mày, giấu không được sự phiền muộn.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, hát một khúc nhạc không biết tên.
Mày Khương Thư Lan dần giãn ra. Cô hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Chu Trung Phong xin lỗi người kia: “Vợ tôi có hơi không thoải mái, phiền anh nói nhỏ một chút.”
Dứt lời, anh móc trong túi ra một bao thuốc lá, anh phát cho từng đồng chí nam. Còn đồng chí nữ, anh phát mứt cho họ.
Không thể không nói, đồ ăn là con đường ngắn nhất để được người khác cảm thông.
Đồng chí nam trước đó trêu ghẹo Chu Trung phong cũng trở nên yên tĩnh, anh ta thức thời mà nằm lại giường của mình.
Im lặng như gà.
Một giấc này, Khương Thư Lan ngủ tới hừng đông, nghe tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài, Khương Thư Lan sửng sốt một chút.
Nhưng mà, chờ cô mở mắt ra, Khương Thư Lan lập tức mở miệng hỏi: “Hàng hóa thế nào rồi?”
Chu Trung Phong cầm đến bữa sáng đã mua từ toa nhà ăn của tàu, đó là cháo trắng và bánh bao nhân thịt, anh đưa cho cô: “Mưa một đêm hôm qua, nhiệt độ bên ngoài ít nhất là bảy tám độ, lúc anh đi kiểm tra hàng hóa, nhìn cũng không tệ.”
Đây cũng không phải là nói vì an ủi Khương Thư Lan.
Mà là những trái cây đó vốn dĩ rất dễ hư, nhưng bỗng nhiên mưa to, độ ẩm hạ thấp.
Đây đối với trái cây tươi mà nói, chẳng khác nào thứ cứu mạng.
Khương Thư Lan nghe vậy, cô mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó lẩm bẩm: “Nếu mưa này kéo dài đến khi tới thủ đô thì tốt rồi.”
Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy ý nghĩ này quá kỳ lạ.
Nhưng mà nhìn Chu Trung Phong đưa đồ ăn qua, cô cũng không ăn nhiều lắm.
Cô chỉ uống hai ngụm cháo, bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi cũng ăn có nửa cái.
Chu Trung Phong không miễn cưỡng cô, bánh bao và cháo còn dư kia, anh ăn không sót lại gì.
Tới ngày thứ ba, nỗi lo âu của Khương Thư Lan đã hoàn toàn lắng xuống, cô cảm thấy dù gì cũng phải đến nhà ga, tiến một bước là lưỡi dao, lùi một bước cũng là lưỡi dao nên cô bình tĩnh đến đáng sợ.
Dáng vẻ này mới thật sự làm cho Chu Trung Phong cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà… Anh không rảnh để nghĩ mấy thứ đó nữa, bởi vì quá bận, hàng hóa trên mấy chục toa tàu cần được dỡ xuống, anh còn phải kiểm tra đơn hàng, hai bên còn phải nói chuyện với nhau.
Đây mới là chuyện khiến bọn họ phải đau đầu.
Chờ khi tàu tốc hành vừa đến trạm, nhóm người Khương Thư Lan nhanh chóng xuống tàu, đi đến toa để hàng hóa, mà nhóm người Nhạc Kiến Thanh và Khảm Nhi, bọn họ đã dẫn người chờ sẵn ở đây.
Mỗi lần quân đội hải đảo vận chuyển hàng hóa đến đều gây ra động tĩnh rất lớn.
Muốn gây ra động tĩnh nhỏ cũng không được, với lại bọn họ phải thuê nhân công, một lần dỡ hàng là tốn một khoản tiền.
Bọn họ thuê rất nhiều người, bởi vì mỗi lần dỡ hàng đều mất chừng hai giờ đồng hồ.
Mà người ta thường muốn tránh khoản tiền đó, nhưng thật sự quá khó khăn.
Với lại cơ hội kiếm tiền này, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua.
Đáng nói hơn là, chuyện thuê nhân công do Khảm Nhi phụ trách, bây giờ hắn cũng xem như một người dẫn dắt nhỏ.
Nhóm người Nhạc Khiến Thanh và Khảm Nhi chờ mà không thấy nhóm người Khương Thư Lan ra, bọn họ không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sao lâu như vậy vẫn chưa thấy ai ra.”
Thường thì đoàn tàu ngừng lại khoảng mười mấy phút, người phụ trách vận chuyển sẽ đi ra chào hỏi bọn họ.
Mà hôm nay đã hai mươi phút trôi qua, nhưng vẫn không có một bóng người.
“Vào coi thử xem sao.”
Nhờ việc thuê nhân công, Khảm Nhi đã sớm quen biết với nhân viên ga tàu hỏa.
Người hắn vừa gầy vừa nhỏ, muốn đi vào cũng không khó.
Nhạc Kiến Thanh suy nghĩ một lát: “Vậy cậu cẩn thận một chút, rồi mau chóng trở về báo cho tôi một tiếng.”
Khảm Nhi gật gật đầu.
Một lúc sau liền biến mất giữa dòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận