Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1382:

Cô vừa mở miệng đã toát ra làn khói trắng hơi lạnh.
Anh ba Khương ăn mặc một thân miên hầu phẳng phiu, đầu đội một cái mũ, một tay liền tiếp nhận hành lý.
Anh ấy nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng là luyến tiếc mà buông lời tàn nhẫn: “Trở về cũng không nói, có phải là đang khách khí với các anh đúng không?”
Khương Thư Lan nhấp môi cười, thuận thế kéo kéo cánh tay anh ba Khương: “Sao có thể, em nào dám khách khí với các anh nhà mình chứ? Đây không phải là em về thì mọi người đều vui sao?”
Lời nói mềm mỏng nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc cũng làm thái độ của anh ba Khương dịu xuống một chút.
“Lần sau không được như vậy.”
“Em gái à, mặc kệ em về lúc nào cũng được, anh đều sẽ tới đón em.”
Khương Thư Lan thấp giọng mà ừ một tiếng, một chữ đều nói không nên lời.
Đây đều là người nhà của cô.
Anh ba Khương thường xuyên ở bên ngoài chạy đi chạy lại, cho nên đối với các tuyến đường này thì thực rất quen thuộc. Rõ ràng đã qua điểm đón xe, vậy mà cũng không biết anh từ lúc nào lại làm ra được một chiếc xe tải.
Anh hướng tới Khương Thư Lan tiếp đón: “Đi lên thôi.”
“Nhìn xem, em thấy xe này uy phong không?”
Khương Thư Lan nhịn không được nhìn thoáng qua, ở nơi này mà có được xe tải giống vậy, quả thực là hiếm lạ.
Cô gật gật đầu: “Uy phong lắm, trông rất ngầu.”
“Có điều em hỏi anh một câu, làm sao mà anh có được xe này?”
“Đây là của bạn anh, cậu ấy chạy xe tải, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi, anh liền mượn xe đến đây, chờ đón em trở về, ngày mai còn phải đem xe trả người ta.”
Khương Thư Lan biết anh ba nhà mình là người có năng lực, bằng hữu đâu đâu cũng có.
Cô ngoài ý muốn hỏi anh một câu: “Anh ba, anh sẽ khai với họ sao?”
Thời buổi này mà có được một chiếc xe tải, thì chính là một nhà đều được người người ca ngợi chức nghiệp.
“Sẽ không, anh có thể đón em về nhà được mà?”
Anh ba Khương nắm thật chặt mũ, đầu tiên là nhìn Thư Lan bò tới rồi trên ghế phụ, sau đó mới đóng cửa lại.
Lúc này mới đi đến vị trí cách vách, anh ba liền bò lên hai bước, vừa lên đến đã lấy từ bên trong hộp, lấy ra một nửa củ khoai đã nướng nóng hôi hổi đưa cho cô: “Ăn lót bụng trước đi đã.”
Khương Thư Lan đặc biệt là ở thời điểm mùa đông, cực kỳ thích ăn khoai nướng.
Mua một cái khoai nướng nóng hôi hổi ở trong tay, không ngừng che tay, còn thịt khoai nướng đều là ngọt từ bên trong.
Hương thơm đến mức khiến người ta hận không thể cắt rớt đầu lưỡi.
Khương Thư Lan nhìn khoai nướng kia, cô rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Anh ba.”
“Hả?”
Anh ba Khương đang đánh lửa, thời tiết quá lạnh đi, trụ bình xăng dễ dàng bị đông lạnh, đánh lửa cũng không được tốt lắm.
“Cảm ơn anh.”
Nghe xong lời này, anh ba Khương chỉ chậm rãi giơ tay sờ sờ tóc cô: “Nha đầu ngốc, nói bậy gì đó đâu.”
Người một nhà nói sao lại nói cảm ơn.
Khương Thư Lan thấp thấp giọng mà ừ một tiếng.
Anh ba Khương nói chêm thêm một câu để chọc cười cô: “Biết em trở về vì đi thi đại học, trong nhà đã chuẩn bị sẵn cho em một phòng học đơn rồi, lại làm cửa sổ cao chắn, bảo đảm sẽ không quấy rầy đến em học tập.”
Trong thâm tâm Khương Thư Lan bây giờ, như là ở ngày mùa đông lạnh buốt được uống một ly nước ấm.
Ấm đến khắp người.
Dọc theo đường đi, đều là anh ba Khương luyên thuyên nói, kể về sự tình trong nhà, đứa thứ hai cưới vợ, đứa thứ ba cũng cưới, hiện tại cũng chỉ dư lại hai phòng của đứa thứ tư và ba phòng cho hai tiểu tử thúi kia của bọn họ.
Ước chừng cũng đã trôi qua mấy năm rồi.
Anh ba Khương nhớ lại chuyện cũ kể mãi, chỉ sau ngắn ngủi hai giờ đi xe, thực mau đã về đến nhà họ Khương.
Biết Khương Thư Lan hôm nay trở về, nhà họ Khương phá lệ náo nhiệt, sát gà hầm cá, tất cả đều tụ họp ở nhà, cả nhà từng người phân công công việc lu bù lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận