Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1115:

Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông chuyển sang màu xanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô rất hài lòng.
Chỉ là cái gì cũng phải trả giá, sau đó Chu Trung Phong nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
Tất cả những gì có thể biết là cô ấy đã hết lần này đến lần khác nắm lấy lưng của Chu Trung Phong.
Hãy để anh tự xử.
Nhưng mà người đàn ông này dường như đang trong cơn chóng mặt, anh vừa cố gắng làm hài lòng cô, lại vừa không di chuyển quá chậm.
Đến khi Khương Thư Lan gần như kiệt sức mới buông tha cho cô.
Sáng hôm sau, khi cha Khương và mẹ Khương để ý kỹ, họ thấy rằng đôi vợ chồng trẻ đã ổn rồi.
Lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Và Khương Thư Lan đã không để tâm đến cuộc cãi vã trước đó, điều mà cô không biết là cha mẹ cô gần như đã thức cả đêm vì lo lắng.
Liếc nhìn thời gian, Khương Thư Lan húp nốt ngụm cháo cuối cùng, bèn nói với cha Khương, mẹ Khương: "Cha mẹ, hôm nay chúng con ra bến tàu đón những chị vợ quân nhân, trẻ con mới lên đảo, hai người chiếu cố một chút nhé.”
Cha Khương và mẹ Khương đương nhiên không từ chối.
Đợi đến lúc ra khỏi cửa, mẹ Khương không thể không lẩm bẩm với bạn đời của mình: "Em quan sát thấy hai đứa nó có vẻ ổn rồi."
Cha Khương ‘ừ’ một tiếng rồi ôm Nháo Nháo đi dạo xung quanh trong sân: “Bọn nó tự giải quyết, chúng ta làm cha mẹ thì không nên can thiệp.”
Những lời này đã được mẹ Khương tán dồng.
Có biết bao cặp vợ chồng trẻ không hòa thuận được vì phận làm cha làm mẹ đã khiến cuộc sống của những vợ chồng đó xáo trộn.
Họ không thể là những bậc cha mẹ vô đạo đức như vậy.
Ở đây, Khương Thư Lan không biết rằng cuộc cãi vã nhỏ nhặt giữa cô và Chu Trung Phong đã bị cha mẹ cô biết.
Có điều biết thì cũng chẳng sao cả.
Hàm răng của mình còn tự cắn lưỡi mình được, huống chi là vợ chồng, không có bất ổn, mâu thuẫn.
Khương Thư Lan ra khỏi cửa, đi thẳng đến cửa nhà họ Na bên cạnh.
Họ đang ăn sáng, nấu bắp ngô vàng ươm, hai quả trứng, một đĩa dưa chuột muối và một nồi cháo sò điệp.
Ngay khi Khương Thư Lan đến, bà lão Na lập tức chào hỏi: “Thư Lan, cháu ăn cơm chưa?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Cháu ăn rồi ạ.” Sau đó bà nhìn Miêu Hồng Vân: “Tân binh hôm nay mang theo gia đình đến đảo, con đi ra bến tàu đón người đúng không?"
Miêu Hồng Vân gật đầu: “Con cũng đi, con chỉ ra đó để nghênh đón thôi."
Sau khi nói xong, dứt khoát không ăn nữa, cầm một bắp ngô vàng tươi lên: "Chúng ta bây giờ qua đó."
Khương Thư Lan gật đầu, nhìn sang bà lão Na, bà lão Na tuy không nói, nhưng ánh mắt lộ ra ý muốn Thư Lan bên ngoài quan tâm đến Hồng Vân nhà họ nhiều hơn.
Bụng của Hồng Vân đã bảy tháng, lẽ ra không nên đi đón, nhưng ở đây không có đủ vợ quân nhân nên chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Khương Thư Lan: "Thím Na, thím yên tâm, có chị dâu Thủy Hương và cháu ở đây."
Bà lão Na không yên tâm, trước khi đi còn nhét một bắp ngô cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan dở khóc dở cười.
Miêu Hồng Vân nói: "Em nếm thử đi, đây là loại Hạt Vàng Nhỏ, hạt ngô nếp, mềm dẻo và dính, không giống như ngô chúng ta tự trồng, cắn một miếng là đầy nước."
Chị ấy nói những lời này, Khương Thư Lan không thể không nếm thử một miếng, thực sự là như vậy.
Vị của nó rất ngon.
"Ngô nếp ở chốn Đông Bắc bọn chị chính là như thế này, sau này có cơ hội chị sẽ dẫn em về Đông Bắc ăn thử."
Những lời chân thành mà Miêu Hồng Vân vừa nói thật động lòng người..
Vật chất ở vùng Đông Bắc phong phú, chị ấy đã nếm thử không ít những món ngon ở nhà của Thư Lan bọn họ.
Trong khi hai người đang nói chuyện, họ đã đến bến tàu.
Bến tàu đã đầy ắp tiếng người ồn ào huyên náo.
Bởi vì các binh lính mới sắp lên, những người bán hàng nhỏ lẻ vốn dĩ bán hải sản ở bến tàu, đã tập trung ở phía bên kia của bãi biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận