Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1109:

Vương Thủy Hương có chút do dự: "Em dâu Thư Lan, em giúp chị đưa ra ý kiến với, nhà chị đông con, 4 đứa đều đi học thì chắc chắn không kham nổi."
"Đứa lớn đang học cấp 2 rồi, chị chỉ đủ sức nuôi tối đa thêm hai đứa nữa thôi.”
Như vậy là đã phải cắn răng rồi.
Học phí của ba đứa trẻ thực sự không thấp, chưa nói đến tiền sách vở.
Khương Thư Lan ngạc nhiên: "Chị dâu Thủy Hương, việc học của bọn trẻ là quan trọng nhất, em khuyên chị nên đưa chúng đi học hết, nếu như không thể cho chúng đi học nổi thì hãy cho đứa lớn đi học trước, để đứa nhỏ ở nhà, sau đó đứa lớn tan học về nhà thì sẽ dạy những đứa nhỏ hơn."
Đứa út trong gia đình Vương Thủy Hương mới hơn ba tuổi.
Ở độ tuổi này, không thể học được gì nhiều ở trường mẫu giáo, ngoại trừ việc có bạn chơi và người chăm sóc trẻ.
Nhưng chuyện từ cửa gian giữa mà lựa chọn từ bỏ, vậy rõ ràng đứa nhỏ vẫn chưa vội.
Vương Thủy Hương nghe vậy cũng thấy có lý: “Vậy đi, chị sẽ để Tứ Lạc ở nhà và đưa nó đi làm cùng."
"Cho Nhị Lạc và Tam Lạc đi học trường tiểu học.”
Tứ Lạc vẫn còn nhỏ, căn bản không biết đang nói cái gì.
Chỉ biết trốn sau lưng Vương Thủy Hương và nhìn trộm Khương Thư Lan.
Nhị Lạc và Tam Lạc lập tức có chút phấn khích khi nghe tin mình có thể đi học.
Ban đầu, bọn họ dự định để lại một đứa. Điều kiện gia đình thực sự không cho phép bốn đứa trẻ đi học cùng lúc.
Đối với gia đình họ, đó là một gánh nặng vô cùng lớn.
Vì vậy, khi họ nhìn thấy Khương Thư Lan, họ cũng rất cảm kích.
"Mẹ, dì Thư Lan, hai người yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, khi trở về sẽ dạy Tư Lạc."
Ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa mẹ à, bây giờ không phải nhà máy đang thu trái cây sao? Con và Tam Lạc có thể đi hái trái cây sau giờ học và ngày nghỉ mang đến nhà máy để bán.”
“Còn có hải sản, mẹ yên tâm, học phí chúng con sẽ tự kiếm.”
Năm tệ một học kỳ, bọn họ nói thế nào cũng phải kiếm bằng được năm tệ.
Lời này vừa nói ra, Vương Thủy Hương cay cay sống mũi, quay đầu lại, khóe miệng cứng ngắc, trong lòng mềm nhũn: "Ai bảo các con đi làm? Mẹ cho các con đi học thì các con phải học tập chăm chỉ, nếu các con không học tập chăm chỉ thì bà mẹ già sẽ lột da các con."
Khương Thư Lan thích Vương Thủy Hương về điểm này.
Chị ấy đối xử bình đẳng với trẻ em, Nhị Lạc và Tam Lạc là con gái, tuy nhiên, chị ấy chưa bao giờ nói chuyện kiểu trọng nam khinh nữ.
Lần này đến trường đăng ký học, rất nhiều chị dâu đưa con trai đến học, hiển nhiên đây là một sự lựa chọn.
Bỏ lại con gái ở nhà.
Tuy nhiên, Vương Thủy Hương thì không, ngoại trừ con cả, chị ấy mang theo ba đứa con còn lại.
Chị ấy vốn định bốc thăm để quyết định.
Tuy nhiên, lời nói của Khương Thư Lan đã cho chị ấy một sự lựa chọn khác, đứa con thứ tư vẫn ở nhà.
Chị ấy làm thêm trong nhà máy để kiếm tiền, tới lúc nào đó sẽ tiết kiệm đủ tiền học phí cho đứa thứ tư.
Có khoảng thời gian đệm hai ba năm, điều kiện gia đình dù nói thế nào cũng sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Vương Thủy Hương nói với hai cô con gái: "Các con là chị, đi học rồi, chăm sóc tốt cho em trai Tiểu Thiết Đản, biết chưa?"
Nhị Lạc và Tam Lạc lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Một đứa bảy tuổi và đứa kia chín tuổi.
Lớn hơn Tiểu Thiết Đản một chút.
Tiểu Thiết Đản nhìn Nhị Lạc rồi nhìn Tam Lạc, mím môi cười: "Vậy thì đến lúc đó làm phiền chị Nhị Lạc và chị Tam Lạc rồi."
Một đứa nhỏ con mà lại có ngữ khí của người lớn.
Lém lỉnh đến kỳ lạ, kỳ quặc đến khó tả.
Nhị Lạc và Tam Lạc bỗng ý thức được sứ mệnh phải chăm sóc những người yếu thế.
Sau khi ra về, Khương Thư Lan không khỏi gõ vào đầu với trán Tiểu Thiết Đản.
"Giống như cháu với Tiểu Bảo, hai đứa Hỗn Thế Ma Vương, mặc kệ mấy người Nhị Lạc có chăm sóc hay không, các cháu không được phép bắt nạt người khác ở trường, biết chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận