Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 511:

Mà vị trí Chu Trung Phong để thùng gỗ, chính là vị trí sát đường ranh giới.
Ông lão nhỏ kia tức xanh cả mặt, người cũng phát run, một lúc lâu sau, ông ta vẫn chưa thể nói ra một chữ.
Nhóm người này, đúng là một người so với một người còn nham hiểm hơn.
Khương Thư Lan thấy một màn như vậy, cô không nhịn được cười, sau đó cô lại bắt đầu bận rộn công việc, lấy ra một cái nồi, vo gạo, đây chính là loại gạo trắng tốt nhất.
Không trộn lẫn với bất kỳ lương thực phụ nào.
Ngay cả các chiến sĩ của quân đội cũng chưa có thức ăn tốt như thế.
Vậy mà giờ phút này một túi hai mươi cân gạo được Khương Thư Lan rửa sạch rồi cho vào trong nồi.
Hạt gạo nho nhỏ, một số người nhìn đến liền hít vào một hơi.
Đó là hai mươi cân gạo trắng đấy!
Nếu để ở nhà ăn, e rằng một nhà mười miệng ăn cũng có thể ăn trong một năm.
Bọn họ bị Khương Thư Lan làm cho sửng sốt.
Đừng nói là chiến sĩ, đám người già, phụ nữ và trẻ em cũng cảm thấy đau lòng đến mức tức giận.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn không có cảm giác gì, cô sinh ra ở Đông Bắc, một vùng hoang dã ở phía Bắc, nơi có nhiều lương thực nhất.
Khi còn nhỏ, mấy năm được mùa, cô còn ăn cơm trắng suốt mấy tháng kia kìa!
Nhưng mà sau khi không ít người chạy đến Đông Bắc chạy nạn, lương thực cũng không còn nhiều như trước kia nữa, với lại số người trong một nhà ngày càng nhiều.
Cho nên bây giờ mới từ ăn cơm trắng chuyển thành ăn bắp.
Vì vậy lúc Khương Thư Lan nấu túi gạo này, tay không chỉ không run, mà còn rất từ tốn.
Cho gạo vào nồi, nấu với lửa lớn.
Trong chốc lát, mùi thơm của gạo lan tỏa, đầu tiên cô dùng rổ vớt cơm ra.
Sau đó cho nước cơm ra riêng, rồi lại đổ cơm vào lần nữa, nấu với lửa nhỏ, nấu đến khi hơi khô vàng, đợi đến lúc có mùi cơm cháy thì có thể dừng lại.
Cô nấu liên tiếp ba nồi, cuối cùng cũng nấu hết gạo, cơm trắng bóng, khoảng chừng ba bốn thùng gỗ mới có thể chứa đủ, hơn nữa cơm ở mỗi thùng gỗ đều chất cao thành một ngọn núi nhỏ.
Lúc này nồi thịt kho bên cạnh cũng đã nấu chín.
Khương Thư Lan ước chừng thời gian, cô mở nắp nồi ra.
Trong giây phút đó.
Mùi thịt kho lập tức bay ra bên ngoài.
Không biết là ai nuốt nước miếng trước, sau đó tất cả đều là tiếng ừng ực ừng ực.
Thơm quá, thật sự là quá thơm rồi.
Khương Thư Lan dùng đũa đâm vào, da heo óng ánh, độ mềm vừa phải.
Cô nếm thử vị, cô nói với Tiểu Lưu với giọng không cao không thấp, nhưng cũng đủ làm tất cả mọi người nghe được.
“Cậu vớt thịt ra, để ở trên thớt cắt thành từng khối, nước kho để riêng, lát nữa lúc mọi người ăn cơm thì để thịt kho lên trên cơm tẻ của mọi người, rồi rưới một muỗng nước kho vào, ăn xong rồi cho mỗi người một chén nước cơm và thanh bổ lạnh là được.”
Cô chỉ mới nói, người khác tưởng tượng ra thôi mà đã nuốt nước miếng, đừng nói tới gì khác, trước mắt bọn họ còn có đồ thật.
Tiểu Lưu nghe xong lập tức hưng phấn, cậu ấy đi lên lấy muôi vớt thịt ra.
Vớt xong, cậu ấy đi tìm thớt, lúc định cắt thịt kho.
Chu Trung Phong cắt ngang: “Đợi đã.”
Tiểu Lưu khó hiểu, cậu ấy thấy Chu Trung Phong cầm một cái thớt, để ở bên cạnh thanh bổ lạnh kia.
Nói chính xác hơn là để ở trước mặt đám người già, phụ nữ và trẻ em kia, vừng vàng để ở phía trước.
Sau khi Chu Trung Phong dọn xong, anh trầm giọng nói với Tiểu Lưu: “Cắt ở đây đi.”
Người già, phụ nữ và trẻ em: “…”
Những người khác: “…”
Chỉ hai từ thôi, thâm độc, một chiêu này thật sự quá thâm độc, trực tiếp làm cho người ta không biết nên nói gì.
Ngay cả Khương Thư Lan cũng không nhịn được cười, nhưng trong lòng cô lại thầm tán thưởng Chu Trung Phong.
Biện pháp này rất tốt, những người già, phụ nữ và trẻ em đã ở đây một khoảng thời gian dài, ai mà không đau lòng chứ?
Bọn họ đều đau lòng cho đối phương, nhưng lại không biết đau lòng cho bản thân.
Quân đội đưa cơm tới không ăn, trong tộc của Lê Lệ Mai đưa cơm tới cũng không ăn, bọn họ định đói tới chết, dùng cái chết để ép bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận