Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 715:

Nghe được lời này, cả người Tống Vệ Quốc như chấn động, hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu một hồi lâu.
Hắn ta liền nói: “Sau khi ly hôn rồi, tất cả tài sản đã gửi ngân hàng ở trong nhà đều quy về cho em hết.”
“Anh sẽ ra phòng công chứng nhận mấy đứa nhỏ về mình.”
Tiêu Ái Kính trầm mặc, chị ta cũng muốn có cả con mình nữa.
Nhưng chị ta cũng biết rõ mấy đứa nhỏ đi theo mình chắc chắn không phải là con đường tốt nhất.
Vì lão Tống dù sao cũng là chính ủy, vẫn tốt hơn rất nhiều so với một người không có chút gì như chị ta.
“Được.”
Giờ khắc này khi thực sự đã lựa chọn rồi, Tiêu Ái Kính lại trở nên im lặng.
Không hề điên loạn giống như vừa rồi nữa.
Chị ta như thể đã thay đổi rồi vậy.
Chị ta đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm bên cạnh giường, nhìn thấy bản thân ở trong gương không còn trẻ nữa, đột nhiên cười khổ.
Nghĩ đến Tiêu Ái Kính đã cao ngạo hết nửa đời người như chị ta, lúc này đây lại không nhìn nổi bản thân nữa, không nhìn nổi nữa, chị ta chưa từng nghĩ bản thân đến tuổi trung niên vậy mà lại ra nông nổi phải ly hôn như thế.
Tiêu Ái Kính cười lên, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tống Vệ Quốc cũng không khỏi chua xót.
“Nếu như em hối hận rồi, vậy thì chúng ta sẽ chọn cùng nhau xuất ngũ.” Như vậy thì ít nhất cả nhà vẫn còn có thể ở bên cạnh nhau, khổ một chút thì cùng khổ.
Nghe được lời này, Tiêu Ái Kính ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Vệ Quốc, ánh mắt mang theo mấy phần hung ác: “Tống Vệ Quốc, anh có biết tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này hay không?”
Đến cả việc chia tài sản cũng đều thông thuận tự nhiên mà không có chút áy náy hay tự trách như vậy.
Tống Vệ Quốc nghe vậy thì theo bản năng mà nhìn qua.
Chợt thấy Tiêu Ái Kính nói: “Vì anh vẫn luôn mềm mỏng như vậy.”
Chị ta đứng lên, đi đến trước mặt Tống Vệ Quốc, hắn ta nhìn chị ta: “Hiện tại tôi phải đi rồi, tôi nói với anh lần cuối cùng, nếu như mười năm trước anh có thể quyết đoán được như vậy, tôi vừa làm gì sai thì anh lập tức ly hôn luôn thì có lẽ chúng ta đã không đi đến tình trạng như ngày hôm nay.”
Lòng dạ của lão Tống mềm yếu, thường bao dung cho chị ta chính là đã phạm sai lầm.
Dù chị ta làm sai đến đâu, đối phương cũng chỉ giáo huấn một chút, sau đó lại giáo dục lại tư tưởng.
Tiêu Ái Kính phát hiện đối với một người như chị ta thì có làm công tác giáo dục tư tưởng cũng vô ích.
Sẽ chỉ đến nông nỗi như ngày hôm nay mà thôi, khiến chị ta không khỏi đau lòng.
Giống như lúc này vậy....
Đau đến thấu tận tâm can!
Tống Vệ Quốc không nói được gì nữa: “Lão Tiêu.”
Hắn ta ở bên ngoài có thể quyết đoán nhưng lại hoàn toàn không thể quyết đoán được với người nhà như vậy.
Đây chính là giống như lời Chu Trung Phong nói, không cắt đứt được triệt để thì sẽ phải chịu cảnh loạn lạc như vậy thôi.
Đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn ta.
Đến cả lần ly hôn này, Tống Vệ Quốc cũng phải tự hỏi mình một hồi lâu, thậm chí còn đưa ra hai phương án.
Giao cho Tiêu Ái Kính lựa chọn, dù là cái trước hay cái sau, hắn ta cũng chưa thể tự đưa ra quyết định của bản thân được.
Người quyết định chỉ có người nhà của hắn ta mà thôi.
Tiêu Ái Kính: “Tôi có thể ly hôn, nhưng anh không được phép tái hôn, mấy đứa nhỏ không được phép có mẹ kế.”
Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng.
“Anh sẽ không tái hôn.” Tống Vệ Quốc đứng lên, hắn ta cam đoan.
Lời này khiến Tiêu Ái Kính không còn chút băn khoăn nào nữa, chị ta lại quay về chỗ bàn trang điểm: “Đợi tôi trang điểm lại rồi chúng ta cùng đi nhận giấy ly hôn.”
Tiêu Ái Kính chị ta tranh cường háo thắng cả đời này, dù là ly hôn cũng phải ly hôn trong bộ dạng tốt nhất.
Lúc này Tống Vệ Quốc không khỏi trầm mặc.
Nửa tiếng sau, Tiêu Ái Kính đã chuốt lại mi, vừa dài vừa tinh tế, tô son môi, khí sắc vốn còn đang u ám nháy mắt trở nên bừng sáng hơn vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận