Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1013:

Cô quá bận rộn, xây nhà máy, tìm nguyên liệu, đuổi kịp hàng hóa, xử lý đơn hàng, giao hàng, thông báo xử phạt, mỗi một chuyện đều tới tay cô.
Ban ngày cô có thể gửi bọn nhỏ cho nhà họ Na chăm sóc, nhưng tới tối, cô vẫn phải chăm sóc bọn nhỏ, tắm cho hai đứa, cho bú sữa, tiểu đêm, đêm khuya dỗ dành bọn nhỏ khóc.
Thời gian cô có thể ngủ một ngày là chưa tới bốn giờ.
Cô bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cô càng nói như vậy, mẹ Khương càng đau lòng: “Con đúng là một đứa con gái xấu xa, bên này bận như thế, vậy mà không gọi điện thoại về, hay gửi về một cái điện báo cũng được, để cha mẹ đến đây sớm hơn chút.”
Khương Thư Lan nào nỡ chứ!
Cha mẹ cô rời xa quê, ở bên ngoài gần một năm, ngay cả ăn tết cũng không trở về.
Vất vả lắm mới có thể về một chuyến, tất nhiên cô nghĩ để cha mẹ ở đó thêm hai ngày thì có thể ở nhiều hơn mấy ngày.
Dù sao cha mẹ không chỉ có một đứa con gái như cô, bọn họ còn có nhóm con trai và con dâu.
Khương Thư Lan cười cười không nói.
Chẳng lẽ mẹ Khương còn không rõ tính tình của con gái mình sao?
Cô cứ mềm mại mà chịu thiệt như vậy.
Mẹ Khương không khỏi chỉ chỉ vào cái trán của Thư Lan: “Con chỉ biết đau lòng người khác, sao không biết đau lòng bản thân vậy hả?”
“Mẹ, mẹ không phải người khác.”
Cô bế Nháo Nháo, kéo góc áo mẹ Khương làm nũng.
Đối với cô, mẹ Khương không biết giận là gì.
Bà nhìn thoáng qua cha Khương đang bỏ đồ xuống, cha Khương đưa một ít đặc sản cho hai chiến sĩ nhỏ kia, nhưng chiến sĩ nhỏ không chịu nhận mà lập tức bỏ chạy.
Cha Khương cũng không đuổi theo kịp, ông chỉ có thể để lần sau lại cho.
Mẹ Khương nhìn ông một cái: “Sao ông còn chưa đi thay quần áo nữa, thay quần áo rồi lại đây bế bọn nhỏ đi này.”
“Để cho Thư Lan nghỉ ngơi một chút.”
Cha Khương bị rống cũng không tức giận, ông biết vợ mình, bà nhìn thấy Thư Lan gầy nhiều như thế nên cực kỳ đau lòng, thế nên mới giận chó đánh mèo ông.
Ông nghe lời đi thay quần áo, rửa tay.
Khương Thư Lan lại nói: “Đừng mà mẹ, cha và mẹ nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Hai người ngồi xe ba ngày, sao không mệt cho được đúng không?”
Nói xong, cô nhìn Tiểu Thiết Đản đi theo ở đằng sau: “Tiểu Thiết Đản, cháu sao vậy? Không chào hỏi cô à?”
Đứa nhỏ này đến đây, sao lại không chào hỏi cô thế này.
Tiểu Thiết Đản đang suy tư, bé bị kêu như vậy, bỗng nhiên bé nhớ ra.
“Bà, cô, cháu nhớ ra rồi, cháu nhớ anh ăn mày kia là ai rồi.”
Lời này vừa được nói ra, Khương Thư Lan không hiểu gì cả.
Cô bất giác nhìn mẹ Khương.
Mẹ Khương giải thích đơn giản hai câu, trên đường đi, Tiểu Thiết Đản cứ nhắc anh trai ăn mày kia mãi.
Tiểu Thiết Đản oán hận nói: “Tên ăn mày kia là con trước của dượng.”
Lời này mọi người nghe không hiểu.
“Dượng nào cơ?”
“Chính là dượng lúc trước đến nhà cháu ầm ĩ, dượng trưởng xưởng ạ.”
Bé không thích người đó chút nào, già như thế còn muốn cưới cô nhỏ của cậu bé, đừng có mà nằm mơ.
Khương Thư Lan và mẹ Khương liếc nhìn nhau một cái: “Cháu nói tên ăn mày kia là con trai của Trâu Dược Hoa sao?”
Trâu Dược Hoa? Hình như đúng là cái tên này.
Tiểu Thiết Đản nhíu mày nghĩ ngợi, bé gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là hắn ta, cháu đã gặp anh…”
Anh trai ăn mày, kêu được một nửa, bé sửa miệng: “Người xấu kia.”
“Sớm biết hắn ta là người xấu, cháu sẽ không cho tên đó bánh mè đường đâu.”
Lãng phí.
Quá lãng phí.
Khương Thư Lan nghe đều hiểu hết, cô đè nén sự lo lắng trong mắt: “Sau đó thì sao?”
Cô vẫn luôn nhớ đời trước Tiểu Thiết Đản đến nhà họ Trâu tìm cô, kết quả bé bị bệnh suyễn, chết một mình ở đó mà chẳng ai hay.
Sau đó Khương Thư Lan đã suy nghĩ vô số lần, biệt thự của nhà họ Trâu không thể không có người.
Dù không có chủ nhà thì cũng có vú nuôi hay người làm.
Ngoại trừ… Kết quả đáng sợ nhất kia, Khương Thư Lan không dám nghĩ, cô không dám nghĩ lòng dạ con người có thể xấu như vậy, đen tối như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận