Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 439:

Chắc chắn là Khương Thư Lan đã đi báo cáo chị ta rồi!
Chị Ngưu sờ mặt, thanh âm run run nói: “Hôm nay tôi có ăn trộm bột Phú Cường, hôm qua trộm hai cái bánh màn thầu, ngày kia trộm hai lạng thịt, cuối tuần trước trộm ít nước rửa chén, trước nữa có trộm một nắm mì sợi.”
“Sĩ quan hậu cần, tôi sẽ nói hết, nói hết tất cả mọi chuyện ra, anh đừng đuổi tôi đi! Đừng đuổi con trai tôi đi.”
Càng nghe, lông mày của sĩ quan hậu cần càng nhíu chặt lại, cậu ta tránh né bàn tay định túm lấy người mình của chị Ngưu, thấp giọng nói: “Chị còn trộm gì nữa?”
Sau đó chị Ngưu nói liên tục những gì mình đã trộm trong suốt hai năm qua.
Mỗi lần chị ta trộm đều không lấy quá nhiều, nhưng là đồ trộm trong hai năm liền nên khối lượng không hề ít chút nào.
Sắc mặt sĩ quan hậu cần âm trầm: “Doanh trưởng Ngưu nhà chị có biết chuyện này không?”
Con trai của chị Ngưu vẫn chỉ là một doanh trưởng.
Nhưng mà mới được thăng chức từ năm nay. Bọn họ là người thuộc dân tộc thiểu sổ ở đây, dựa theo ngoại lệ mà được nhận vào.
Chị Ngưu cũng vì là người địa phương ở đây, rất biết nấu những món ở địa phương này vậy nên khi căn tin vừa mới lập mới được nhận vào làm luôn.
Vừa nghe câu hỏi này, chị Ngưu lập tức lắc đầu: “Không biết không biết, không hề biết gì hết, nếu có biết thì chắc chắn là sẽ đuổi tôi đi.”
Tham gia quân ngũ thì phải chính trực, lúc còn nhỏ chị ta còn dạy con mình đi ra ngoài trộm một ít trứng cút về, con trai cũng nghe theo chị ta.
Nhưng sau khi nhập ngũ rồi, cứ hễ nhắc tới trộm đồ này kia, con trai chị ta sẽ phát ra cơn thịnh nộ rất lớn.
Sau đó chị ta cũng không dám nói những chuyện gì liên quan đến việc trộm đồ với con trai nữa.
Chỉ dám trộm đồ ở căn tin về, lặng lẽ trợ cấp đồ ăn trong nhà.
“Sĩ quan hậu cần, tôi biết sai rồi, loại chuyện này, anh có thể đừng khai trừ tôi có được không?”
Nếu chị ta vì chuyện trộm đồ này mà bị khai trừ, con trai chị ta ở quân đội cũng sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa.
Sắc mặt của sĩ quan hậu cần mới bớt giận được hơn chút, nghe được lời của chị Ngưu rồi sắc mặt lập tức trở nên âm trầm xuống.
“Chị Ngưu, chị không phải là chỉ trộm một lần mà trộm quanh năm suốt tháng, loại hành động này cực kỳ xấu, khai trừ là chuyện đương nhiên, nhưng mà....”
“Trước khi chị bị khai trừ, phải trả lại những gì chị đã lấy đi của tổ chức, mấy tháng kế tiếp, chị cứ ở căn tin làm việc đi, nhưng căn tin sẽ không phát cho chị một đồng nào hết, chừng nào chị trả được hết nợ cho căn tin thì mới được rời khỏi căn tin.”
Không phải là làm không công sao, đến cuối cùng vẫn còn bị khai trừ nữa?
Chị Ngưu hoang mang ngã xuống: “Sĩ quan hậu cần, tôi biết tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, tiền tôi có thể trả, công tôi cũng có thể làm không, nhưng đừng khai trừ tôi mà.”
“Không được.”
“Nhưng mà tôi đã chủ động khai thật rồi mà! Khương Thư Lan vừa rồi đi báo cáo tôi không tính, đây chính là tôi chủ động tự thú.”
Sĩ quan hậu cần nghe xong không khỏi thắc mắc, nhưng nghe được phần sau mới hiểu được, cậu ta nhíu mày, nhìn chằm chằm chị Ngưu mà hỏi: “Ai nói là Khương Thư Lan báo cáo chị chứ?”
Chị Ngưu: “...???”
Như vậy là sao?
Khương Thư Lan không tố cáo chị ta sao?
Là chị ta tự chui đầu vào lưới ư?
Chị Ngưu sau khi nhận ra được chuyện này thì đã nhanh chóng hối hận rồi.
Nhưng mà không còn đường lui nữa rồi, bản thân chị ta đã tự mình chui vào lưới rồi, đã nói rõ ràng hết mọi chuyện ra rồi!
Nhìn sắc mặt chị Ngưu nhạt dần đi.
Sĩ quan hậu cần đứng lên, đi đến bên người chị ta, thở dài: “Đồng chí Khương Thư Lan từ đầu đến cuối đều chưa từng tố cáo bất kỳ ai hết.”
“Dù từ trước đến giờ mấy người đều cô lập cô ấy, chê cười cô ấy, cô ấy cũng không hề cáo trạng cái gì với tôi hết.”
“Đâu phải cô ấy không có cơ hội? Chồng cô ấy nhiều lần đã tới dặn dò tôi cố gắng để ý cô ấy một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận