Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1152:

Nghe thấy đáp án này, một người có tâm tính trầm ổn như Nhạc Kiến Thanh, hô hấp cũng không khỏi nhanh hơn mấy phần, đơn đặt hàng ở một cái thị trường tăng lên, hắn ta sẽ được 1% lợi nhuận.
Điều này đại biểu cho cái gì, không ai có thể rõ ràng hơn hắn cả.
Điều này đại biểu cho không có giới hạn số tiền thu nhiều nhất là bao nhiêu, so với một tháng 150 đồng tiền lương của hắn, không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Nhưng dù sao Nhạc Kiến Thanh cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh lại.
“Vậy… chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Khương Thư Lan cúp điện thoại, cô nhịn không được mà cười một cái: “Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi().”
[Chú thích: (
) Nguyên văn là: “Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng”. Trích Sử ký.]
Tục ngữ nói quả thật không sai.
Cô có thể cảm nhận được, sau khi bản thân nói ra lợi ích kia, Nhạc Kiến Thanh chú trọng lần hàng hóa này hơn.
Bọn họ phải để lợi ích gắn với hắn ta thì mới có thể tạo động lực cho người ta.
Nhạc Kiến Thanh cũng không làm cô thất vọng, lúc nhóm người Khương Thư Lan còn đang chuẩn bị hàng hóa, bên kia lại gọi điện thoại tới, nói Tân Thị ở thủ đô bên cạnh muốn 2 vạn cân hàng hóa.
Đồng nghĩa với măng cụt và xoài mỗi loại một vạn cân.
Tính toán một hồi, hàng hóa chuẩn bị giao đi sắp được 10 vạn cân.
Cúp điện thoại, Khương Thư Lan cười một cái, cô cảm thấy mình hứa lợi ích kia là đúng đắn, hy sinh lợi ích nhỏ, để được nhiều thị trường khác đặt hàng.
Phải biết rằng, lợi nhuận cho Nhạc Kiến Thanh cũng chỉ có lần đầu, mà quân đội ở hải đảo, chỉ cần sau lần giao dịch này, bọn họ có thể tạo nên mối quan hệ giao dịch dài hạn.
Như vậy sau này từ thị trường đó, bọn họ có thể thu về một khoản to mà bọn họ muốn.
Điều này đồng nghĩa với việc, hy sinh lợi ích nhỏ để có được thị trường lớn.
Sau khi bên Nhạc Kiến Thanh thêm đơn hàng, phía quân đội bên hải đảo cũng bận rộn đến khí thế hừng hực.
10 vạn cân hàng hóa không phải con số nhỏ. Huống hồ còn có đồ hộp và đồ biển.
Nghĩ đến đây, Khương Thư Lan cảm thấy lần này cô đến thủ đô chính là quyết định đúng đắn nhất.
Nếu để người khác đi, cô cũng không yên tâm.
Hàng hóa lần này thật sự quá lớn.
Qua ba bốn ngày chuẩn bị.
Quân đội hải đảo đã chuẩn bị xong hàng hóa, ngay cả những hàng hóa được chở bằng tàu thủy, cũng phải chở ba lần thì mới có thể đưa hết toàn bộ số hàng đến ga tàu hỏa.
Tiếp theo là chuẩn bị tàu hỏa.
Khương Thư Lan vì đảm bảo độ tươi của hàng hóa, cô cố ý đi tàu tốc hành, chứ không phải tàu hỏa như bình thường.
Tàu tốc hành và tàu hỏa bình thường giống nhau, nhưng điểm khác nhau là, tàu hỏa mà gặp tàu tốc hành trên đường đi thì phải nhường đường cho đối phương.
Một khi nhường đường, không biết là bao lâu, có thể nửa giờ, cũng có thể 1,2 giờ đồng hồ.
Thời gian càng nhiều sẽ vô cùng chậm trễ. Mà bọn họ vận chuyện trái cây tươi, rủi ro cũng sẽ lớn hơn.
Cho nên bọn họ cố tình chi nhiều phí vận chuyển để chọn tàu tốc hành.
Nhưng mà lúc chuẩn bị lên tàu, Khương Thư Lan biết mình vẫn còn trẻ tuổi, cô đã phạm một sai lầm lớn, nhìn mấy chục toa tàu kia, mồ hôi lạnh của cô lập tức chảy xuống.
Chu Trung Phong vừa nhìn chằm chằm hàng hóa, vừa không quên chú ý Khương Thư Lan.
Anh vẫy vẫy tay với người vận chuyển hàng hóa để bọn họ đi qua, rồi mới hỏi Khương Thư Lan: “Em sao vậy?”
Vẻ mặt Khương Thư Lan trắng bệch, cô gắt gao nắm lấy ngón tay: “Chu Trung Phong, em quên mất một chuyện.”
“Cái gì?”
“Em quá tham lam.”
“Trái cây khác với đồ hộp và đồ biển, trái cây rất dễ hư, lỡ như, lỡ như, chúng không chịu nổi sự đè ép của toa tàu, hay là độ ẩm của toa tàu, sau khi tới thủ đô, tất cả đều hỏng hết thì phải làm sao?”
10 vạn cân hàng hóa.
Đây là kết cục cho lòng tham của cô.
Nếu như chỉ thử trước 2-3 vạn cân, thất bại rồi lần sau bọn họ rút ra bài học là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận