Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 904:

Từ Lệ Phương cầm một chén trà lên, nghiềm ngẫm rồi cười cười: “Tiểu Khương, không phải ngay cả Chính Sơn Tiểu Chủng là cái gì cô cũng không biết đấy chứ?”
Giọng điệu mang theo vài phần khinh thường.
Sắc mặt Chu Trung Phong lập tức lạnh xuống, Khương Thư Lan nắm lấy tay anh, lãnh đạm nói với Từ Lệ Phương: “Không nghĩ tới đồng chí thế mà lại có loại sở thích này, lại thích uống hồng trà mùi khoai lang thối.”
“Phục vụ.”
Khương Thư Lan giơ tay: “Mang cho đồng chí này 3 ly Chính Sơn Tiểu Chủng.”
Bầu không khí nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Đại gia thật ra cũng muốn nhìn Khương Thư Lan này một chút, nhưng không nghĩ tới cô vậy mà lại biết Chính Sơn Tiểu Chủng là hồng trà, còn biết nó có vị khoai lang thối.
Hơn nữa, còn hóa được thế bị động thành chủ động, gọi cho Từ Lệ Phương 3 ly Chính Sơn Tiểu Chủng.
Lúc này, 3 ly Chính Sơn Tiểu Chủng được phục vụ đặt trong khay bưng tới.
Khương Thư Lan đẩy tới trước mặt Từ Lệ Phương: “Đừng khách khí, tôi bao đủ.”
Chút tiền trà này, cô vẫn trả được.
Sắc mặt Từ Lệ Phương lúc này giống như cái vỉ pha màu, cô ta cũng không thích uống loại Chính Sơn Tiểu Chủng này.
Phải nói rằng người ở đây, số người thích uống Chính Sơn Tiểu Chủng cũng không nhiều lắm, bọn họ cũng cảm thấy chỉ toàn là vị khoai lang đỏ khó uống.
Đang nhìn ba ly Chính Sơn Tiểu Chủng nóng hôi hổi bốc lên khói trắng trước mặt.
Mặt Từ Lệ Phương đã tái cả lại rồi.
Khương Thư Lan: “Chê ít à?”
“Phục vụ, thêm ba ly nữa.”
Không biết là ai cười ra tiếng trước.
Cô con dâu nhà Chu Trung Phong này cũng thật thú vị, cách tổn thương người khác cũng thật độc đáo, một câu thô tục cũng không có.
Mà lại có thể khiến Từ Lệ Phương giận run.
Có điều.... Cái mọi người chú ý tới ở đây là ban đầu Khương Thư Lan đã gọi ba ly, sau đó lại gọi thêm ba ly nữa.
Chính Sơn Tiểu Chủng thế nhưng không hề rẻ, một ly phải mất ít nhất một khối nhị.
Sáu ly này chính là như người thường nói, người làm công ăn lương muốn trả được cũng phải hết vài ngày tiền lương.
Mà Khương Thư Lan này lại không hề chớp mắt lấy một lần.
Nếu không phải là nhà mẹ để nuôi dưỡng ra loại tính tình vung tiền hào phóng này, thì chính là sau khi kết hôn, Chu Trung Phong đã giao tiền lương cho cô.
Bất kể là cái trước hay cái sau thì cũng đủ khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Lúc Khương Thư Lan lại gọi thêm ba ly nữa, Từ Lệ Phương vội giơ tay ngăn lại: “Đừng!”
Khương Thư Lan thấy vậy thì nhếch miệng cười nhẹ: “Sao vậy? Đồng chí Từ không phải rất thích uống Chính Sơn Tiểu Chủng sao?”
“Tôi còn cho rằng cô thật sự thích nó đấy!”
Mặt Từ Lệ Phương lập tức đỏ lên, cô ta không nghĩ tới mình lại bị một người ngoài vòng đánh thắng một nước cờ trước mặt nhiều người như vậy.
Cô ta không ở đây nổi nữa.
Trước khi rời đi còn không quên nói với Chu Trung Phong một câu: “Trung Phong, anh cứ dung túng cho vợ mình đi ức hiếp người khác như thế sao?”
Vẻ mặt Chu Trung Phong không hề thay đổi: “Vợ tôi không hề ức hiếp người khác.”
“Kẻ ức hiếp người khác chính là....”
Còn không kịp nói hết, mọi người đã tự động hiểu.
Từ Lệ Phương nghe tới đây thì hoàn toàn không ở lại nổi nữa, lần này cô ta thật sự cầm túi rời đi.
Đã tới lúc rời khỏi đây rồi.
Khương Thư Lan nhìn bóng dáng của cô ta, đột nhiên thay đổi chủ ý: “Ba ly Chính Sơn Tiểu Chủng, đồng chí Từ nhớ là do chính mình gọi đấy.”
Nghĩ lại, cô cho đối phương một bài học, nhưng thật ra lại không có lời.
Từ Lệ Phương bước hụt một bước, lảo đảo suýt ngã.
Dù sao cũng không phản bác lại được, lần tổ chức trà lâu này, trước khi tới đã nói rõ mọi người sẽ chia đều chi phí.
Rốt cuộc thì mười mấy lần trà liên tục cũng không được tiện nghi.
Bọn họ đều là người đã có gia đình, tiền không phải là từ trên trời rơi xuống.
Từ Lệ Phương cắn răng, tâm nhỏ máu đi trả tiền cho ba ly Chính Sơn Tiểu Chủng kia.
Ba vạn sáu!
Đủ đóng tiền giữ trẻ cho cậu con trai cả trong một tuần.
Trả tiền xong, Từ Lệ Phương quay lại liếc nhìn bàn trà, ba ly Chính Sơn Tiểu Chủng vẫn còn nằm yên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận