Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1504:

Lần này anh ta được người nhà cho hai trăm vạn để luyện tập, lúc trước anh ta đã làm lỗ mất một trăm tám vạn rồi, số tiền còn lại đều đầu tư vào thị trường chứng khoán hết.
Cũng không tăng được bao nhiêu.
Khương Thư Lan: “...”
Cô liếc mắt nhìn Hồ Vịnh Mai.
Hồ Vịnh Mai lập tức liền hiểu được: “Thiếu gia Lí, Thư Lan dù sao cũng không phải chuyên gia đầu tư chứng khoán, cô ấy chỉ muốn thử đầu tư một chút thôi, chưa đến mức có thể làm sư phụ của cậu được đâu, nếu như cậu thực sự muốn tìm sư phụ thì người nhà họ Lí của cậu nhiều như vậy mà không thể tìm lấy một người được sao.”
“Cái đó không được, người nhà họ Lí tôi đều cắt đứt quan hệ với tôi hết rồi, để cho tôi tự lực cánh sinh.”
Nếu không anh ta cũng không phải tìm đến Khương Thư Lan như vậy.
Đây còn không phải có thể làm mọi thứ trong lúc tuyệt vọng nhất sao?
Mắt thấy Hồ Vịnh Mai ra mặt cũng không làm được gì, Khương Thư Lan dứt khoát nói: “Tôi không giúp được.”
“Tôi thấy bản thân cũng chỉ là chuột sa chĩnh gạo mà thôi, là do may mắn.”
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Cô và đối phương không phải là người cùng một đường, cô không muốn có thêm nhiều phiền toái, huống hồ, cô không thể khẳng định là bản thân biết cổ phiếu Thâm Vạn Khoa sẽ tăng trưởng được, nếu không sẽ bị coi là yêu nghiệt mất.
Mắt thấy Khương Thư Lan đang muốn đi rồi.
Lí Húc Dương ở bên cạnh liền sốt ruột: “Không phải đâu, chị....”
Định với tay ra để kéo Khương Thư Lan, lại bị Khương Thư Lan lạnh lùng liếc mắt, vẻ nghiêm túc của cô mang theo tia uy nghiêm, thậm chí còn lây một chút sự lãnh khốc từ Chu Trung Phong.
Điều này khiến cho Lí Húc Dương theo bản năng mà rụt tay lại: “Em không có ác ý.”
“Em chỉ muốn kết bạn mà thôi, chị, hay là như vậy đi, em kêu vệ sĩ của em đưa chị về.”
“Chị thấy thế nào?”
Anh ta cảm thấy đối phương là người rất đáng gờm nên muốn kết giao, hơn nữa sau khi biết được gia thế của Khương Thư Lan thông qua vệ sĩ thì anh ta lại càng muốn kết giao hơn.
Thiếu gia được bồi dưỡng bởi một gia tộc lớn, sao có thể vụng về giống vậy được?
“Vệ sĩ ở đây sao có thể so được với vệ sĩ của nhà họ Lí tôi được chứ?”
Lời này thì Hồ Vịnh Mai lại đồng ý, chị ấy như thể nghĩ ra được gì mà nói: “Thư Lan, em để cho thiếu gia Lí đưa em quay về đi.”
Có người nhà họ Lí xuất hiện, nhưng kẻ âm thầm muốn tiếp cận Khương Thư Lan có lẽ cũng sẽ phải suy nghĩ một phen.
Dù sao, nhà họ Lí là gia tộc đứng đầu, vệ sĩ của bọn họ còn hơn vệ sĩ của sở giao dịch bọn họ rất nhiều.
Khương Thư Lan nhanh chóng hiểu được ý tứ của đối phương: “Vậy làm phiền thiếu gia Lí rồi.”
“Gọi thiếu gia Lí nghe xa cách quá, nếu không chê thì gọi em một tiếng Húc Dương đi.”
Khương Thư Lan không nói gì hết, vẫn tiếp tục giữ nguyên xưng hô như cũ, sau khi đến khách sạn rồi mới nói cảm ơn với đối phương.
Lí Húc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định tầm sư học đạo: “Sư phụ, chị thực sự sẽ không dạy em gì hết sao?”
Anh ta hiện tại rất muốn có thể đảo ngược tình hình tài chính của mình, người nhà chỉ cho anh ta thời gian là một năm thôi, anh ta thực sự không còn nhiều thời gian nữa.
Khương Thư Lan lắc đầu, nhưng lúc nhìn thấy mấy vệ sĩ xung quanh, cô liền nói: “Đầu tư cổ phiếu không thể tham lam được, chuyển biến thì hãng thu.”
Những lời này đặt ở thời điểm nào thì cũng đều có thể dùng được.
Coi như để báo đáp cho việc được vệ sĩ của bọn họ đưa về, tránh gặp phải bọn cướp.
Nghe được lời này, Lí Húc Dương liền có chút đăm chiêu, vẻ tươi cười trên khuôn mặt mập mạp cũng tan biến đi mấy phần, nói với vệ sĩ: “Anh đi điều tra thử xem phu nhân Khương đầu tư cổ phiếu như thế nào, cô ấy để lại gì bán đi gì, tôi muốn biết nhanh một chút.”
Đối phương không nhận anh ta làm đồ đệ thì anh ta vẫn có thể lén học được.
Vệ sĩ gật đầu, rất nhanh sau đó Lí Húc Dương đã nhận được kết quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận