Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 200:

Đứa nhỏ này thật nghịch ngợm, miệng cũng rất ngọt.
Xưng hô kiểu này làm cho tay Miêu Hồng Vân đang phơi rong biển cũng ngừng lại theo: “Thím có thể mời cháu đi lên, nhưng mà cháu phải hỏi xin ý của người lớn trong nhà.”
Lời này khiến Lôi Vân Bảo cau mày, cậu bé quay đầu về phía Khương Thư Lan, tròng mắt xoay một vòng, giả vờ khóc: “Dì xinh đẹp, Tiểu Thiết Đản rất đáng thương, anh ấy chưa thấy biển bao giờ, lại không dám ngắm biển với dì …”
“Cũng chỉ có Tiểu Lôi Tử mới đau lòng cho anh Thiết Đản thôi, cho anh ấy mượn bờ vai gầy yếu để sử dụng...”
Từng chữ không hề nhắc tới lên mái nhà, giống như chưa từng muốn lên mái nhà.
Khương Thư Lan không biết cái đầu nhỏ của đứa nhỏ Lôi Vân Bảo này lớn lên như thế nào nữa.
Làm sao có thể linh hoạt như vậy, nói cậu bé có tính tình cương liệt, có đôi khi thật sự cương liệt, nhưng mà thái độ co được dãn được này, thật là khiến người ta rất kinh ngạc cảm thán.
Khương Thư Lan cố nén cười: “Cháu và Tiểu Thiết Đản có thể đến nhà thím cách vách, nhưng mà…”
Hai đứa trẻ đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan.
“Cô giao cho các cháu một nhiệm vụ, khi nào xong việc, cô sẽ cho các cháu leo lên mái nhà cách vách.”
“Dì xinh đẹp, cô út, nói đi ạ.”
Khương Thư Lan dẫn hai đứa trẻ vào phòng bếp, nồi sắt mới trên bếp được cô dùng da heo lau một đường, hoàn toàn đun sôi, dầu cọ sáng bóng, ống bễ kêu vù vù.
Khương Thư Lan nhấc nắp nồi lên, đâm một cây lạp xưởng đã hấp chín lên.
Đây là đặc sản của quê bọn họ, lúc đi mẹ chuẩn bị cho cô mười mấy cái, chính là vì để cho cô dễ làm quen với hàng xóm.
Lại dùng cái muỗng múc nửa chén sốt tương, là tương đậu nành của bên Đông Bắc, mùi vị cực thơm.
Một cái đĩa tráng men, một cái chén sứ thô.
Khương Thư Lan giao từng cái cho bọn chúng, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đưa đến nhà thím cách vách không?”
Bà con xa không bằng láng giềng gần, một vài đạo lý đối nhân xử thế này, trước khi tới mẹ Khương cũng đã chuẩn bị thay cho con gái Khương Thư Lan.
Lạp xưởng cũng được coi là một nửa món ăn mặn, nhưng lại không ngán giống như thịt, bởi vì lúc gói vào có thêm gạo nếp và hành lá và một số nguyên liệu khác.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo nhìn nhau một cái, đồng loạt gật đầu: “Được ạ!”
Tiểu Thiết Đản cầm lấy cái đĩa, nhỏ giọng hỏi: “Cô út, cháu có thể lên mái nhà không ạ?”
Cậu bé thật sự muốn thấy biển, buổi sáng bị say tàu nên cũng chưa thấy rõ.
Khương Thư Lan: “Có thể, nhưng mà phải chú ý an toàn.” Dừng một chút, cô thấp giọng hứa hẹn: “Chờ hai ngày nữa trong nhà hết bận bịu, cô sẽ dẫn cháu ra bờ biển.”
Không cần phải đáng thương tội nghiệp như vậy nữa.
Đôi mắt của Tiểu Thiết Đản lập tức sáng lên, mím môi cười: “Cô út, cháu sẽ ngoan ngoãn.”
“Đi đi, xong rồi trở về sớm một chút.”
Nhận được lời chắc chắn, Lôi Vân Bảo nắm tay nhỏ của Tiểu Thiết Đản đi ra bên ngoài, không quên che chở cái đĩa trong tay không để rơi xuống đất.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy tiếng gõ cửa cách vách.
“Thím tốt bụng, thím có ở nhà không?”
Vừa nghe tiếng gõ cửa, Miêu Hồng Vân đã đi ra kéo mở chốt, đặc biệt có nghi thức mà chào đón bọn họ: “Hoan nghênh các bạn nhỏ tới nhà thím làm khách!”
Chỉ là, khi thấy hai người bưng đồ ăn đến, tức khắc sửng sốt: “Lên mái nhà thôi sao phải mang theo đồ ăn nữa thế?”
Hai đứa trẻ chỉ lên chơi, đồng chí Khương này cũng thật khách sáo.
Lễ nghi cũng chu đáo.
Tiểu Thiết Đản đưa đĩa tráng men về phía trước: “Cô út của cháu nói đến nhà người ta đi tay không là thiếu lễ phép.” Dừng một chút, chờ mong mà nhìn đối phương: “Lạp xưởng này ăn rất ngon ạ.”
Cậu bé thích nhất là ăn lạp xưởng.
Đứa trẻ này thật ngoan.
Miêu Hồng Vân nghe thấy trong lòng liền mềm nhũn ra, khi nghe đối phương kêu cô út, tức khắc sửng sốt, đè nén nghi ngờ: “Được rồi, vậy thím cảm ơn vị khách nhỏ nhé, mau vào nhà với thím đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận