Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1070:

Câu tâm đoạt phách, như thể muốn hút dương khí của con người.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đè lên nhau, tiếp theo là tiếng kẽo kẹt của chiếc giường tre, tiếng sột soạt của tiếng thở dốc.
Vầng trăng xấu hổ khuất ngoài cửa sổ.
Khương Thư Lan kiệt sức, mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn cử động, cô chỉ có một ý nghĩ sau này thật sự không thể tự tìm đường chết nữa.
Người đàn ông giống như ăn phải thuốc kích thích, muốn đem người đâm nát, sâu đến mức hận không thể đem cô nuốt vào bụng, ăn hết toàn bộ càng tốt.
Trước khi đi ngủ, Khương Thư Lan mơ màng nghĩ cô sẽ tặng gì cho Chu Trung Phong?
Quên đi, không nghĩ ra được.
Lần sau lại nói vậy.
Sáng sớm.
Chu Trung Phong rất có tinh thần, anh dậy lúc từ lúc năm giờ và đổ đi đầy các thùng nước ở trong nhà.
Ngay sau đó, lại đi ra ngoài tập thể dục rèn luyện thân thể.
Đến lúc năm giờ năm mươi thì đúng giờ trở về.
Mẹ Khương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, hấp bánh bao và bánh cuốn, hơn nữa còn nấu cháo.
Sau khi Chu Trung Phong ăn xong, thì thầm với mẹ Khương: “Sáng nay mẹ đừng gọi Thư Lan dậy ăn sáng, hôm qua cô ấy đã mệt mỏi lắm.”
Mẹ Khương tủm tỉm cười gật đầu: “Được rồi, lát nữa mẹ với cha con sẽ ôm Nháo Nháo và An An ra, ban đêm gây sự, ban ngày đừng để mấy đứa ở bên trong gây sự nữa."
Chu Trung Phong không được tự nhiên gật đầu.
Sau khi anh lên đường nhập ngũ, mẹ Khương giơ tay chọc cha Khương: “Ông nó, ông nghĩ khi nào chúng ta mới lại có thể bế cháu gái?”
Bây giờ đã có cháu ngoại còn là một lần hai đứa.
Nhưng còn không phải là hiếm lạ cháu gái mềm mềm trắng trắng sao.
Tốt nhất là giống như Thư Lan.
Cha Khương húp cháo chậm rì rì: “Tốt nhất là không cần, Thư Lan vừa mới sinh hai đứa nhỏ, ít nhất phải tĩnh dưỡng hai năm rồi mới tính đến.”
Nếu là người ngoài, ông sẽ nói một năm.
Ông không thể quản được người khác, nhưng đứa con của ông lại rất quý giá, ông đau lòng, cần nghỉ ngơi ít nhất hai năm để cơ thể hồi phục mới mong đợi đứa con thứ hai.
“Thật sự là không thú vị.”
Mẹ Khương bưng chiếc bát sứ thô kệch lên, lấy thêm một chiếc bánh cuốn, đang định ghé sang nhà bên cạnh, còn không quên dặn dò cha Khương: “Ăn xong nhớ dọn bàn đấy nhé.” Cha Khương theo thói quen gật đầu.
Thời điểm nghĩ xong, ông nghĩ thầm, thói quen thật đáng sợ.
Khi Khương Thư Lan ngủ một giấc tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao, cơ thể cô đau nhức, cô nhịn không được mà chửi một trận: "Cầm thú."
Tối hôm qua, nếu như không phải đối phương giống như uống thuốc kích thích, cô sẽ không có phản ứng lớn như vậy vào buổi sáng.
Nhưng nói đến cùng thì cũng nên trách cô.
Không nên đi trêu chọc đối phương.
Bây giờ tự mình gánh lấy hậu quả.
Khương Thư Lan hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn thoáng qua mép giường thấy không có đứa trẻ nào, cô biết rằng cha Khương và mẹ Khương đã bế đứa trẻ ra ngoài.
Cô giơ cánh tay đau nhức lên, mặc quần áo xong rồi mới đi ra ngoài .
Quả nhiên, cha mẹ đang dỗ hai đứa trẻ trong sân, Nháo Nháo và An An ngồi trong xe nhỏ, ánh mắt nhìn theo chuyển động của chiếc trống lắc trong tay mẹ Khương.
Nhìn đôi mắt kia rất thông minh.
Khương Thư Lan kêu lên một tiếng: "Mẹ."
"Dậy rồi sao? Trong nồi có cháo nóng, lồng hấp bên cạnh có bánh bao, con tự lấy ăn đi."
Thậm chí, đầu cũng không quay lại, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người đứa trẻ.
Khương Thư Lan đột nhiên cảm thấy hơi buồn, cảm giác rằng từ khi cô có con, cô đã không còn là bảo vật trong tay cha mẹ mình nữa.
Rõ ràng địa vị phải lùi về phía sau không ít.
Cha Khương và mẹ Khương không biết suy nghĩ của con gái, nếu biết nhất định sẽ cho cười cho cô một trận.
Không có tròng mắt, hốc mắt từ đâu mà có?
Khương Thư Lan chính là là tròng mắt trong lòng hai người già bọn họ, chính vì cô ấy mà yêu thương luôn cả hai đứa trẻ.
Khương Thư Lan ăn sáng, cho hai đứa con ăn xong và thay một bộ quần áo thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận