Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1361:

Mọi người trong văn phòng đều hai mặt nhìn nhau.
Chuyện này nếu như cho họ đánh giặc còn được, còn đằng này lại là buôn bán, mọi người ở đây không phải ai cũng là thường dân.
“Lãnh đạo, ngài đang làm chúng tôi khó xử đấy.”
“Chuyện này căn bản không được.”
“Thật sự không được, cứ đưa cho tôi biện pháp, chúng ta liền đánh bọn họ.”
Dám theo chân hải đảo bộ đội bọn họ để cướp ý tưởng, đây không phải là chán sống rồi sao?
Lại còn phỏng theo tương tự như vậy, không phải là lấy đi trí thông minh của người ta sao?
Sư trưởng Lôi vỗ vỗ cái bàn: “Yên lặng, các người lấy kho nước đá của bọn họ rồi vẫn cho rằng một thân da này còn có thể giữ được sao?”
“Đây là làm kinh doanh buôn bán, không phải đánh giặc, chư vị cũng nên hiểu rõ.”
“Thật sự, chúng tôi chỉ biết đánh giặc để sống thôi.” Đoàn trưởng Triệu nhịn không được liền biện giải một câu.
Sư trưởng Lôi cũng lười phản ứng lại kẻ dở hơi này, trừ việc bốc phét ra thì chẳng đúng được gì cả.
“Sĩ quan hậu cần, đồng chí Khương Thư Lan, hai người nói xem nên nhìn nhận chuyện này thế nào?”
Mấy ngày nay sĩ quan hậu cần vội đến mức sứt đầu mẻ trán, lần này cũng là do cậu ấy làm việc sơ suất, trong khoảng thời gian ngắn Thư Lan vắng mặt, cậu ấy không chú ý đến vấn đề tiêu thụ số liệu những ngày gần đây cho lắm.
Dẫn đến kết quả là lúc bọn họ phát hiện ra thì đối phương cũng đã cho vài cái thành thị nhỏ xuất hiện rồi.
Sĩ quan hậu cần héo héo nói: “Là lỗi của tôi, phát hiện ra chuyện này quá trễ.”
Nếu không phải Thư Lan trở về kịp thời phát hiện, chỉ sợ cậu ấy đến bây giờ còn không thèm nhìn đến.
“Chuyện này không tra cứu trách nhiệm của ai, mà cần quan tâm nhất chính là vấn đề này nên giải quyết thế nào?”
Hải đảo bộ đội vất vả như vậy mới có được danh xưng hạng nhất thu vào, trăm triệu của bọn họ không dễ gì từ bỏ được.
Sĩ quan hậu cần gãi gãi đầu không nói, hiện tại anh còn không có manh mối.
Đã không thể lấy được kho đá của đối phương, càng không thể ngăn đối phương lại, cô tựa hồ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khương Thư Lan vốn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: “Các người có biết nhà máy này do ai mở ra không? Nó có được mở một cách hợp pháp không?”
Lần này cô cũng nói thẳng đến vấn đề cốt lõi.
Sư trưởng Lôi đem tài liệu đã điều tra ra trước mặt: “Cháu xem qua trước đi.”
Khương Thư Lan nhận lấy tư liệu, cẩn thận lật xem, sự an tĩnh bao trùm văn phòng đến đáng sợ, mọi người đều dồn ánh nhìn vào Thư Lan.
Chỉ có thể thấy ngón tay cô xẹt qua tư liệu, lật từng tờ từng tờ một lên.
Cuối cùng lòng bàn tay Khương Thư Lan xẹt qua một hàng chữ: “Xưởng chế tạo thực phẩm Dương Thành sắp khai trương? Khi nào khai trương? Bối cảnh thế nào? Là của nhà nước mở hay là tư nhân mở?”
Cô liên tiếp hỏi dồn đến mấy vấn đề cùng lúc.
Hiện trường chỉ còn một khoảng tĩnh lặng.
Chuyện này, sư trưởng Lôi đúng là không biết, trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa đây không phải là chuyên môn của bộ đội bọn họ, họ chỉ có thể tra ra tư liệu đơn giản như vậy thôi.
Sư trưởng Lôi suy nghĩ một chút: “Cháu cứ đi trước đi, chú sẽ cho người tra xuống lại.”
“Chờ có đầy đủ tư liệu, chú sẽ đưa người mang đến.”
Ông vừa làm vừa nói, câu nói mang theo vài phần nghi ngờ: “Có điều Thư Lan à, cháu chắc là biết cái này đại diện cho thứ gì.”
Nếu Thư Lan nhận tài liệu, vậy chung quy là, cô muốn đại diện giải quyết cho xong vấn đề trước mắt.
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt sáng trong veo: “Cháu biết.”
Nhà máy bộ đội hảo đảo cũng là cô tận mắt được nhìn thấy nó thành lập rồi lớn mạnh đến bây giờ.
Không thể để công sức bấy lâu nay như quả đào bị người ta trộm mất được, Khương Thư Lan không cam lòng việc này.
“Vậy….” Sư trưởng Lôi hướng đến cô tha thiết nói: “Vậy phiền cháu rồi.”
“Không cần khách sáo.” Khương Thư Lan lắc đầu: “Việc nên làm mà ạ.”
Cô và nhà máy làm ăn chia hoa hồng, bây giờ nhà máy gặp sự cố lớn, cô không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được.
Bởi vì nhà máy xảy ra vấn đề thì lợi ích của cô cũng đồng thời bị tổn hại.
Cuộc họp gần kết thúc, đột nhiên bên ngoài xuất hiện một tiểu chiến sĩ: “Báo cáo.”
“Lãnh đạo, đây là tư liệu lần này.”
Sư trưởng Lôi nhận lấy, đang định mở ra xem thì ngừng lại: “Trước mắt mọi người nán lại một chút, Thư Lan, cháu xem qua tư liệu này đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận