Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 708:

Tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng trong lòng chị ta đều đã có tính toán hết rồi: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Sau đó nói sang chuyện khác: “Nhưng đề nghị mọi người vẫn đi tuyển một cách chính quy, chồng tôi là chính ủy, anh ấy lúc nào cũng làm theo quy tắc, không thể để cho mọi người đi cửa sau được đâu.”
“Tôi đề nghị mọi người vẫn là nên tự mình nỗ lực thì hơn.”
Lời này giống như tạt cho mọi người một gáo nước lạnh vậy, khiến mọi người không khỏi trở nên thất vọng.
Đợi sau khi mọi người quay về hết rồi, Từ Mĩ Kiều, Tiêu Ái Kính cùng với Đinh Ngọc Phượng mới bắt đầu đi.
Bọn họ bình thường có quan hệ rất gần gũi.
Từ Mĩ Kiều liền hỏi: “Lão Tiêu, chuyện xây nhà xưởng lần này, chị có muốn đi tới đó làm không?”
Tiêu Ái Kính lắc đầu, xùy một tiếng: “Tôi có công việc tốt như việc văn phòng rồi còn cần gì việc làm công nhân nữa chứ? Không đến nỗi đó đâu.”
Chị ta thực sự rất chướng mắt công việc mà người khác còn đang để ý.
Nghe được lời này, Từ Mĩ Kiều cùng với Đinh Ngọc Phượng không khỏi ngậm ngùi trong lòng.
Nhất là Từ Mĩ Kiều, bằng cấp của cô ta không hề thấp, nhưng lại không có tác dụng gì, cô ta lên đảo muộn hơn mấy năm.
Công việc tốt đều bị người ta cướp hết rồi.
Nhiều năm như vậy, cao không được mà thấp cũng không xong, lúc này mới không có nổi công việc nào như vậy.
Ngữ khí của Từ Mĩ Kiều có chút chua xót, còn có chút ngưỡng mộ: “Lão Tiêu, chị không cần công việc này, nhưng em với Ngọc Phương không giống vậy, chúng em đều là những người không có công việc.”
Nói xong, Từ Mĩ Kiều liền kéo tay của Tiêu Ái Kính: “Chúng em không giống với những người khác, chúng em qua lại với chị nhiều năm như vậy, chị có thể không giúp người khác, nhưng nhất định phải giúp em với Ngọc Phương, lần tuyển người lần này người tổ chức chính là chính ủy Tống, chị quay về nói giúp chúng em với anh ấy một hai câu với.”
Người tổ chức tuyển dụng là chính ủy Tống, vậy thì để cho hai người bọn họ được vào làm đâu phải chuyện quá khó?
Chỉ còn xem Tiêu Ái Kính có nguyện ý hay không thôi.
Tiêu Ái Kính từ chối người khác là vì chị ta với bọn họ không thân thiết gì mà thôi, nhưng đối với Từ Mĩ Kiều quả thực không dễ từ chối chút nào.
Chị ta do dự một hồi: “Được rồi, để tôi quay về thử xem, nhưng mà không chắc chắn sẽ thành công đâu, Mĩ Kiều, em cũng biết chồng tôi là chính ủy mà, anh ấy luôn làm việc theo nguyên tắc.”
“Được, chị nói giúp cho là em biết chị là bạn bè rồi chứ không phải người xa lạ, lão Tiêu, chị yên tâm, nếu như chuyện công việc của em với Ngọc Phượng thành công rồi, tháng đầu tiên đi làm em cũng sẽ không cần tiền công nữa, trực tiếp lấy tiền đó đi mua quần áo với đồ ăn cho chị.”
Nói xong lời này, Từ Mĩ Kiều liền huých tay Đinh Ngọc Phượng.
Đinh Ngọc Phượng lập tức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, Mĩ Kiều nói thế nào thì em cũng thế nấy.”
“Nếu chuyện công việc của chúng em thành công, vậy thì chị chính là đại ân nhân của chúng em rồi, sau này chị với Mĩ Kiều lúc nào cũng sẽ kính nể chị hết.”
Tiêu Ái Kính vẫn còn có chút không tình nguyện trong lòng, nhưng ngay lúc này đây, sự không tình nguyện kia lập tức tan thành mây khói.
Chị ta cười lên: “Xem hai em nói kìa, chúng ta có quan hệ như thế nào chứ? Cần gì phải khách khí đến như vậy?”
Đợi sau khi bọn họ đường ai nấy về rồi, Tiêu Ái Kính đi thẳng về nhà, ngồi trên ghế ở phòng khách đợi chồng mình về.
Tầm chạng vạng.
Chính ủy Tống cuối cùng cũng về, Tiêu Ái Kính liền trực tiếp đi tới đón, lấy túi đựng tài liệu hồ sơ trên người hắn ta xuống, cười vui vẻ mà nói: “Lão Tống, hôm nay vất vả rồi!”
Hai người làm vợ chồng đã nhiều năm.
Biểu cảm này của chị ta, chính ủy Tống liền hiểu được ngay chị ta muốn làm gì.
Vì vậy liền nới lỏng cổ áo, uống một cốc nước, ừng ực mà uống hết rồi mới nói: “Có chuyện gì thì nói luôn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận