Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 58:

Ngay cả chuyện Thư Lan đi công xã liên lạc với đồng chí Chu, lại còn không liên hệ được mà cũng biết.
Chuyện này tám mươi chín mươi phần trăm là sự thật rồi.
Mẹ Khương giống như phải chịu sự đả kích vô cùng lớn, lỗ tai vang lên ầm ầm, bà không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm con gái Khương Thư Lan nhà mình: “Thư Lan, Tưởng Lệ Hồng nói là thật ư? Con không liên lạc được với đồng chí Chu hả? Đồng chí Chu thật sự không tới sao?”
Khương Thư Lan thở dài, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cũng không nghiêm trọng như chị ta nói, đồng chí Chu chỉ là có việc nên chậm trễ.”
Lời này.... Ai mà tin cho được chứ?
Cũng chỉ có chính Khương Thư Lan cô tin thôi.
Lúc thật sự nghe thấy đáp án này. Cả người mẹ Khương lảo đảo một bước, nhưng rất nhanh bà đã tự tát lên mặt mình: “Trách mẹ, trách mẹ! Hôm qua mẹ nên để con đi báo tin!”
Đêm dài lắm mộng, đồng chí Chu thật sự đã đổi ý rồi.
Trên đường cái, xe jeep bị chết máy, rơi sâu vào vũng bùn.
Chu Trung Phong giơ tay lên xem giờ, hỏi: “Mất hết bao lâu mới sửa xong? Mất bao lâu mới có thể đến đại đội Ma Bàn hả?”
Tại cửa ra vào của đội sản xuất, mẹ Khương tự tát bản thân mình, Khương Thư Lan cũng ngơ ngác theo... Cô tiến lên túm lấy tay của đối phương: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy ạ? Sao lại tự đánh mình thế ạ?”
Mẹ Khương không ngừng cảm thấy do chính mình sai, bà lại lặp lại lần nữa: “Thư Lan, nếu như mẹ không mang thái độ không muốn gả con gái, thế thì hôm qua con đã đi thông báo rồi, có phải sẽ không gặp chuyện như hôm nay hay không?”
Đồng thời cũng sẽ thông báo được cho người ta.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Mẹ, việc này thật sự không liên quan đến mẹ.”
Chu Trung Phong chỉ là tạm thời có việc đến trễ, không phải không liên lạc được, cũng không phải không thông báo được cho người ta.
Chỉ riêng mình Tưởng Lệ Hồng cười, cười tươi như cành hoa rung rinh trước gió: “Đúng là không liên quan đến mẹ cô, theo tôi thấy, chính là liên quan đến Khương Thư Lan cô, nếu như cô có bản lĩnh buộc chặt được trái tim của đồng chí Chu, cô còn đến nỗi bị người ta vứt bỏ như vậy sao?”
Tiếp theo, cô ta giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, lễ hỏi của Mẫn Vân nhà tôi thế nhưng còn có radio đấy, hình như còn là nhãn hiệu Hồng Đăng gì đó? Rất đắt đó, con rể của con gái nhà mẹ tặng gì thế?”
Đây thật sự là cố ý.
Mẹ Khương người này, cái khổ hay cáu kỉnh gì đều có thể chịu, chỉ riêng không chịu được người khác công kích con gái bà.
Lời của Tưởng Lệ Hồng vừa dứt, mẹ Khương giống như một con sư tử cái tức giận, đi lên bốp bốp cho Tưởng Lệ Hồng hai cái tát: “Con gái tôi có cái gì? Con gái nhà tôi có chúng tôi lo, vả lại....”
“Chuyện của nhà tôi đến phiên một người ngoài như Tưởng Lệ Hồng cô nhúng tay vào sao?”
Một bạt tai này đánh cho Tưởng Lệ Hồng mắt nổ đom đóm, miệng sùi bọt mép.
Cô ta hoàn toàn không đoán trước được mẹ Khương vậy mà sẽ hung dữ như vậy.
Cô ta bất giác mà lùi về phía sau một bước, vừa lùi được mấy bước thì lùi đụng trúng người Giang Mẫn Vân sang đây gọi Tưởng Lệ Hồng về tiếp đãi khách.
Giang Mẫn Vân khẽ nhíu mày, cô ta đỡ Tưởng Lệ Hồng: “Bà nội nuôi, bà đang làm cái gì vậy? Vì sao lại đánh thím của cháu ạ?”
Hôm nay cô ta đính hôn, hai cái tát này làm mặt Tưởng Lệ Hồng sưng phù như bột mì ủ làm bánh bao, làm sao cô ta có mặt mũi đi gặp thông gia đây?
“Vì sao tôi đánh thím cô ư? Cô đi hỏi thử mẹ cô nói gì kia kìa!”
Giang Mẫn Vân bất giác nhìn Tưởng Lệ Hồng, Tưởng Lệ Hồng ưm ưm hai tiếng, cái tát đánh rớt răng, khiến cô ta nói chuyện có hơi thều thào.
Vậy mà, Trâu Dược Hoa đột nhiên xuất hiện nói với mẹ Khương: “Thím này, thím cũng quá ngang ngược rồi đấy.”
Vừa nghe nói như thế, Giang Mẫn Vân ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Đồng chí Dược Hoa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận