Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 599:

Bọn họ ở bên đó có quan niệm cũ là, mang thai rồi tốt nhất sẽ không đổi nhà nữa, cũng sẽ không phải động giường.
Như vậy mới là thỏa đáng nhất đối với phụ nữ đang mang thai.
Lời này khiến Miêu Hồng Vân không khỏi vui vẻ: “Vậy thì được, chị tìm đâu ra được hàng xóm tốt như em nữa chứ.”
Không dễ gì mà gặp được một hàng xóm tốt.
Cha Khương với mẹ Khương cùng đi theo mang đồ vào trong nhà, bọn họ mang hai cân hạt thông, hai cân ngũ cốc, một chén tương cùng với một chén dưa chuột muối chua.
Đây đều là đặc sản của vùng Đông Bắc.
Hai đĩa đồ ăn còn lại là đồ ăn mà buổi tối bọn họ vừa nấu, để lại trước một ít.
Bà lão Na nhìn thấy vậy thì nói: “Đều là đồ tốt như vậy sao lại mang qua nhiều thế?”
“Hồng Vân, mau vào lấy mạch nhũ tinh nhà chúng ta mang cho nhà Thư Lan mỗi người một chén đi.”
Đối phương chịu mang đồ qua cho bọn họ, bọn họ cũng không thể keo kiệt được.
Nếu không thì những người trái tính trái nết sao có thể qua lại với nhau được.
Miêu Hồng Vân vâng một tiếng rồi đi vào trong bếp.
Cha Khương thấy vậy thì nói với bà lão Na: “Con dâu nhà chị có phải đến tháng không đều ngày đúng không?”
Nhìn kỹ còn có thể thấy được vết hằn trên khóe mắt Miêu Hồng Vân, hơn nữa nhìn sắc mặt, sợ là mấy tháng rồi chưa đến tháng rồi.
Lời này rơi xuống, nháy mắt trong phòng liền trở nên im lặng.
Bà lão kinh ngạc mà nhìn về phía cha Khương, người này chẳng lẽ là một thầy thuốc sao?
Khương Thư Lan có chút dở khóc dở cười, cha cô chính là như vậy, nhìn thấy người bệnh thì đều như vậy, không nói rõ thân phận của mình mà trực tiếp hỏi luôn.
Có mấy ai hỏi chuyện đến tháng của phụ nữ mà không xấu hổ đâu!
Khương Thư Lan nhanh nhạy giải thích hộ cha mình một câu: “Thím, cha của cháu ở dưới quê là thầy thuốc.”
Cha Khương hơn sáu mươi tuổi, làm thầy thuốc đã hơn bốn mươi năm rồi.
Hô hấp của bà lão Na liền tăng lên mấy phần: “Vậy cha Thư Lan có thể xem giúp tôi xem Hồng Vân nhà tôi rốt cuộc là có vấn đề gì được không?”
Nhiều năm như vậy, Hồng Vân gặp qua không biết bao nhiêu là thầy thuốc rồi.
Từ bác sĩ ở trên tỉnh cho đến mấy thầy thuốc chân trần ở dưới quê, thậm chí là đến mấy phương thuốc dân gian cổ truyền bọn họ cũng đều đã thử qua hết rồi.
Lúc này đây gặp được một thầy lang có thể nhìn ra được vấn đề của Hồng Vân, bà lão Na sao có thể không kích động cho được?
“Kinh nguyệt đến không đều, chuyện sinh con sẽ rất khó khăn.”
Chỉ vài chữ lập tức nói ra hết được bệnh trạng của Miêu Hồng Vân.
Lần này bà lão Na thực sự kích động rồi, bà ấy gắt gao lôi kéo tay cha Khương, thanh âm phát run: “Hồng Vân nhà chúng tôi phải ba tháng rồi chưa tới tháng.”
Nhắc tới chuyện này, bà lão Na không khỏi buồn bã: “Ở đây ăn uống dinh dưỡng cũng đầy đủ, vậy mà không biết tại sao cứ luôn bị trễ không đến được như vậy.”
“Đứa nhỏ này cũng phải mười năm rồi chưa có động tĩnh gì.”
Phụ nữ không đến tháng được thì làm sao có thể có thai được chứ!?
Chuyện sinh con này dường như chính là vấn đề lớn nhất của nhà bọn họ.
Những người mắc bệnh này cha Khương gặp qua rất nhiều rồi, nhìn thấy thầy lang bác sĩ, như thể nhìn thấy cứu tinh của mình vậy.
Ông cũng sớm đã quen rồi, vậy nên thái độ của cha Khương cực kỳ bình tĩnh, dìu bà lão Na ngồi xuống dưới.
Lúc này mới nhỏ giọng nói với bà ấy: “Có thể chữa được hay không thì còn phải xem mạch mới biết được.”
“Chị gái đừng gấp quá.”
“Tôi thấy con dâu chị tuổi chưa quá lớn, chữa trị điều dưỡng cho tốt một phen chắc chắn vẫn sẽ còn có cơ hội.”
Ông còn từng chữa được cho người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa sinh được con rồi.
Nửa năm uống thuốc ông sắc là có thể mang thai được đứa con trai kháu khỉnh.
Cha Khương còn chưa dứt lời, Miêu Hồng Vân từ trong phòng ngủ đi ra, cầm trong tay mấy cốc mạch nhũ tinh, đồ ở trong tay lập tức lạch cạch mà rớt xuống.
“Chú, chú nói rằng bệnh này của cháu có thể trị được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận