Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1461:

Ngược lại, những thứ như máy ảnh hay máy phát thanh lại không được bán ra nhiều như Khương Thư Lan nghĩ, những thứ đó dù sao giá thành cũng rất cao.
Người có trực quan biết được đồ nào dễ bán được hơn Khương Thư Lan chính là vợ của Khương Học Hoa, Minh Hà.
Từ sau khi anh ba Khương mở cửa hàng để bán, liền gọi vợ mình cùng với Minh Hà từ trong nhà tới để bán hàng cùng.
Minh Hà trẻ tuổi lại còn xinh đẹp, miệng lại ngọt, cô ấy đeo tất trong suốt quả thực chính là một chiêu rất hay.
Vậy nên thứ gì qua tay cô ấy đều được bán đi rất nhiều.
Sau khi cô ấy bán hàng được một tháng rồi, quan sát được một thời gian, liền quyết tâm mà gọi cho Khương Thư Lan một cuộc điện thoại.
Khương Thư Lan vốn dĩ khó mà được ở nhà để trông con.
Cô học đại học bốn năm, ngoài nghỉ đông và nghỉ hè ra thì dường như hoàn toàn bỏ lỡ thời gian nhìn mấy đứa nhỏ lớn dần.
Vậy nên sau khi học xong quay về rồi, không những phải lo chuyện công việc của mình, mà còn muốn chăm sóc cho con nữa.
Để bù lại cho khoảng thời gian trong quá khứ.
Lúc này liền nghe được cuộc điện thoại.
Dì Lý gọi Khương Thư Lan tới để nghe điện thoại, cô thở dài với An An và Nháo Nháo một tiếng, sau đó tới nhận điện thoại.
“Cô à, cháu là Minh Hà đây.”
Thanh âm của đối phương còn có vài phần không yên.
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên: “Minh Hà sao?”
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Minh Hà chưa từng gọi điện thoại tới cho cô như vậy.
“Vâng, cháu là muốn hỏi một chút....” Minh Hà lắp bắp, lấy hết dũng khí nói: “Cháu thấy cô giúp cho anh Học Dân nhập hàng rất tốt, nhất là tất trong suốt bán rất đắt hàng, cháu muốn, cháu muốn tới Dương thành, tự mình nhập hàng quần áo nữ, cô thấy thế nào?”
Lúc trước, cô ấy có nói ra suy nghĩ này với Học Hoa rồi.
Học Hoa lại cảm thấy cô ấy nghĩ lớn quá rồi, hiện tại làm việc cho chú ba, lấy tiền lương chẳng nhẽ còn chưa được sao.
Tốt thì tốt, nhưng Minh Hà lại cảm thấy cô ấy còn có thể làm tốt hơn được.
Vậy nên mới tự mình gọi điện tới cho cô như vậy.
Khương Thư Lan không khỏi ngạc nhiên: “Đây là suy nghĩ của cháu sao?”
Mình Hà nhẹ nhàng vâng một tiếng, có chút thất vọng: “Cô, không phải cô cũng nghĩ suy nghĩ của cháu rất kỳ quặc đó chứ?”
“Sao cô nghĩ như vậy được chứ? Cô còn cảm thấy suy nghĩ của cháu thực sự rất tốt.”
“Cháu muốn mở một cửa hàng bán quần áo đúng không?”
Hiện tại cửa hàng quần áo cũng mọc lên như nấm vậy, thực sự quá nhiều rồi, nhất là ở bên Dương thành, mà sở dĩ Khương Thư Lan lúc trước không cho quần áo vào danh sách nhập hàng là bởi vì để nhập hàng với tiêu thụ quần áo cũng cần phải có mắt nhìn cùng với năng lực.
Thứ này so với đồng hồ điện tử lại khó bán hơn rất nhiều.
Nhưng Khương Thư Lan lại hoàn toàn không nghĩ rằng Minh Hà lại dám buôn bán mặt hàng này.
Minh Hà ở bên kia nghe thấy như vậy thì trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng: “Vẫn chưa mở nữa. Lúc trước cháu cũng có nghĩ đến chuyện này rồi, bày quần áo ra ngoài đường để bán, nếu như có thể bán được thì sau này cháu cũng có thể mở cửa hàng giống như chú ba vậy.”
Cô ấy rất biết suy nghĩ, thậm chí còn có cả một bản kế hoạch rồi.
Khương Thư Lan lật lịch để xem ngày, vẽ một vòng tròn ở trên mặt: “Cuối tuần này, mấy người Học Dân có quay lại để chuyển một chuyến hàng, đến lúc đó cháu có thể đi cùng Học Dân tới phía nam, cô sẽ đưa cháu đi quanh Dương thành dạo một vòng.”
Nghe được lời này, Minh Hà kích động: “Cô, thực sự có thể sao?”
Cô ấy hoàn toàn không ngờ đối phương không những không phản đối mà còn ủng hộ cô ấy.
“Đương nhiên rồi, Minh Hà, cháu về nói với người trong nhà rằng, phàm đã là chuyện làm ăn thì đều có thể dũng cảm mà làm.”
Thời kỳ bắt đầu cải cách này chính là thời kỳ tốt nhất để làm chuyện này.
Nếu để đến thế hệ tiếp theo thì thực sự rất khó khăn.
“Cháu biết rồi, cảm ơn cô.”
Đợi khi tắt điện thoại rồi, Chu Trung Phong ở bên cạnh cũng quay lại hỏi: “Sao vậy? Trong nhà có chuyện gì sao?”
Chu Trung Phong cũng đã hơn ba mươi tuổi, trên mặt cũng không còn nét ngây ngô của tuổi trẻ nữa, mà ngược lại càng thêm mấy phần trầm ổn cùng ôn hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận