Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1159:

Với lại, Khảm Nhi cũng không làm không công, những người kia một người được một khối tiền, hắn cũng được năm đồng tiền, mỗi tháng hải đảo vận chuyện hàng hóa đến bên này, hắn đều kiếm thêm được một khoản.
Hơn nữa hắn còn chạy việc đi tìm nhân công, bây giờ những ngày tháng của Khảm Nhi, tốt hơn trước kia rất nhiều.
Khương Thư Lan thấy tinh thần hắn không tệ, cô không khỏi gật gật đầu: “Vậy thì được, chút nữa em đem sổ sách đến đây, chúng ta tính toán, chị đưa cho em số tiền công dự định cho lần sau.”
“Được ạ.” Khảm Nhi nhịn không được mà nhếch khóe miệng.
Khương Thư Lan sờ sờ đầu hắn, cô cười dịu dàng, cái gì cũng chưa nói, nhưng lại làm cho Khảm Nhi đỏ hốc mắt.
Lần trước người cười dịu dàng và vuốt tóc hắn như vậy, vẫn là mẹ của hắn.
Khảm Nhi cúi đầu, hắn nuốt nước mắt trở vào, phủi tay áo: “Chị dâu, em đi xem phía anh Phong đây, chị ở chỗ này chờ bọn em nhé.”
Hắn không làm được gì khác, người chạy việc cũng chỉ có thể như vậy.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô sờ túi, lấy một khối tiền ra, rồi lại lấy ra thêm hai phiếu gạo: “Nhưng mà em đi rồi, nhớ mua mấy cái bánh bao thịt đó.”
Khảm Nhi sửng sốt, hắn a một tiếng, chạy mất tung.
Khương Thư Lan nhìn bóng dáng của Khảm Nhi, cô không khỏi cười, lúc trước nhìn đứa nhỏ này đều là âm u đầy mây đen. Bây giờ thái dương đã không còn sự âm u đó, mà dần sáng sủa hơn.
Trông khá tốt.
Chu Trung Phong liên hệ với xe tải, bởi vì liên lạc quá bất ngờ, đối phương phải đi mượn xe mới có thể đến đây.
Anh đợi khoảng một giờ thì xe tải mới đến.
Sau khi đối phương tới, anh ta lập tức đấm nắm tay vào Chu Trung Phong, đôi mắt quyến rũ, kèm theo đó là vui sướng sau bao ngày gặp lại.
“Chu Trung Phong, lâu rồi không gặp, cuối cùng cậu cũng nhớ đến tôi.”
Người này chính là bạn học thời sơ trung() của Chu Trung Phong, gọi là Trương Vệ Quốc, nhưng mà sau này Chu Trung Phong tham gia quân ngũ, còn Trương Vệ Quốc làm lái xe vận chuyển hàng hóa, nên hai bên dần cắt đứt liên lạc.
[Chú thích: (
) Sơ trung: tương đương bậc THCS ở Việt Nam.]
Không ngờ bây giờ lại liên quan với nhau một lần nữa.
Lúc Chu Trung Phong gọi cho Hứa Vệ Phương, đối phương cho anh một người như vậy.
Anh nhớ đến người bạn học cũ này, nhìn khuôn mặt thành thục của anh ta, anh cảm thấy rất khó để liên tưởng đến một Trương Vệ Quốc đánh đánh giết giết ở trường học năm đó.
Chu Trung Phong gật gật đầu, anh móc trong túi ra một túi tiền đặt cọc, đưa cho anh ta: “Đã lâu không gặp.”
Trả tiền trước dường như đã trở thành quy tắc từ lâu trong vận chuyển.
Nhưng mà, năm đó ở trường học Trương Vệ Quốc và Chu Trung Phong cũng có chút giao tình, nói chính xác hơn là, Chu Trung Phong đã từng cứu mạng Trương Vệ Quốc.
Lúc trước, Trương Vệ Quốc thích trộn lẫn với mấy tên côn đồ, ẩu đả đánh nhau là chuyện thường ngày.
Nhưng mà người đi gần bờ sông sao có thể không ướt giày.
Có lần Trương Vệ Quốc bị người ta hãm hại, suýt chút nữa đã đi vào quan tài, ngay cả mạng sống cũng không còn.
Sau đó Chu Trung Phong đi ngang qua nên thuận tay cứu anh ta, vì thế anh ta mới biết rằng, Chu Trung Phong trầm mặc ít nói trong lớp học, nhưng thân thủ lại tốt như vậy.
Đúng là thâm tàng bất lộ.
Sau trận đánh đó, Trương Vệ Quốc mới tỉnh ngộ, làm côn đồ sẽ không có kết cục tốt.
Anh ta không có thiên phú học tập, sau khi miễn cưỡng tốt nghiệp sơ trung, anh ta lập tức bị người nhà đưa đến đội xe vận chuyển của một sư phụ già.
Anh ta gia nhập sớm, bây giờ ở trong đội ngũ vận chuyển, cũng gần được mười năm.
Nghĩ đến đây, Trương Vệ Quốc không khỏi thổn thức, anh ta đẩy số tiền kia lại: “Cậu đừng khách khí, cậu quên rồi hả, năm đó cậu đã cứu mạng tôi.”
Chu Trung Phong cũng nghĩ đến chuyện bên trong ngõ nhỏ năm đó, anh bị người ta đánh cho bù đầu là do bảo vệ Trương Vệ Quốc, trên mặt anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
“Chuyện đã qua rồi.”
“Cái đó nào giống chứ, đối với tôi mà nói, đó là chuyện cả một đời.”
Trương Vệ Quốc phân chia rõ ràng, anh ta leo lên xe, chạy xe đến kho hàng ở sau nhà ga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận