Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 196:

Khương Thư Lan cẩn thận mà cân nhắc, đúng là phải có bàn và giường thật, buổi tối đâu thể bưng bát ngồi xổm, lúc ngủ cũng đâu thể nằm dưới đất mà ngủ được.
Cô gật đầu: “Vậy anh đi trước đi, nhớ về sớm để còn thu dọn hành lý vào trong nhà, sau đó đun nước sôi.”
Chu Trung Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói xong việc cần nói cũng không làm phiền Khương Thư Lan nữa.
Ra đến cửa, anh xoa xoa mồ hồi đổ trên trán, chỉ nghe vợ mắng thôi cũng khiến anh đổ đầy mồ hồi rồi, kỳ lạ thật đấy!
Chỉ là sau khi ra khỏi cửa, Chu Trung Phong không vội vã đi tới chỗ sĩ quan hậu cần luôn mà đi một chuyến tới chỗ của chính ủy Tống.
Anh về được nửa ngày rồi còn chưa đi trả phép.
Tống Vệ Quốc bưng bình trà lên, trước mặt đặt một tờ báo mới nhất.
Nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên nhìn, ông ấy chậc lưỡi: “Nghe nói phó đoàn Chu hiện tại vừa vui vẻ cùng vợ đi cung tiêu xã, gần như chuyển cả cung tiêu xã về nhà rồi phải không?”
Chu Trung Phong nới lỏng cổ áo ra, lộ ra yết hầu to rõ, khuôn mặt thâm thúy hơn, ngũ quan tuấn lãng.
Anh lắc đầu: “Chưa đến mức đó.”
Tống Vệ Quốc buông bình trà của mình xuống, nhìn anh cảm thán: “Thiết mộc lan ra hoa rồi, thực sự rất thơm.” Dừng một lúc, ông ấy nói thẳng: “Chu Trung Phong, vẫn chưa hỏi cậu nhỉ? Sao đột nhiên lại đổi đối tượng kết hôn như vậy?”
Khi ấy, đối phương liền gọi điện thoại tới nói muốn chuyển nhà.
Nói muốn giúp báo cáo việc kết hôn.
Tống Vệ Quốc vui vẻ cả ngày, nghĩ cháu gái mình cuối cùng cũng có thể kết hôn với Chu Trung Phong rồi.
Ông ấy hiểu rất rõ Chu Trung Phong, cháu gái Giang Mẫn Vân của ông ta lấy được Chu Trung phong sau này cuộc sống sẽ không khổ sở chút nào.
Dù sao nước phù sa cũng sẽ không chảy vào ruộng người ngoài.
Chỉ là việc này trước mặt thì biết như vậy, đột nhiên đối tượng kết hôn của Chu Trung Phong không phải là Giang Mẫn Vân nữa mà lại là một người nông dân ở đông tỉnh đến cái tên cũng không biết là gì.
Việc này không khỏi khiến Tống Vệ Quốc bất ngờ.
Phải biết rằng, dựa vào điều kiện này của Chu Trung Phong từ quân y được điều đến từ bệnh viện y thủ đô của quân đội, đoàn hoa của đoàn văn công đều muốn được gả cho Chu Trung Phong.
Kết quả thì sao!?
Người này tự mình quyết định mọi chuyện, không nói câu nào mà cưới luôn, còn cưới một nữ đồng chí chưa nghe qua tên bao giờ.
Trong lúc gọi điện thoại, có một số việc khó mà nói hết được.
Đến khi gặp mặt dễ nói chuyện hơn rồi, Chu Trung Phong lập tức bị thay đổi đối tượng xem mắt bởi Giang Mẫn Vân, bản thân lại xem mắt với Khương Thư Lan.
Điều này khiến Tống Vệ Quốc nói không thành lời: “Đứa nhỏ Mẫn Vân kia là người đã tranh đối tượng xem mắt với đồng chí Khương Thư Lan nhà cậu sao?”
Chu Trung Phong gật đầu.
“Đứa nhỏ này thực sự không hiểu chuyện chút nào!”
Kiếm được vừng thì mất dưa hấu.
Nghe nói cháu gái của vợ ông ta lại đi gả cho một người đàn ông đã ly hôn đang nuôi hai đứa nhỏ.
Cũng không biết mắt mũi tay chân để đi đâu mất rồi.
Cứ như vậy sao Tống Vệ Quốc có thể không để ý đến Khương Thư Lan được.
Ông ấy liền cảm thấy rất có lỗi với Chu Trung Phong: “Thấy chuyện kết hôn này rắc rối như vậy, vất vả cho cậu rồi.”
“Không sao hết ạ, nếu không như vậy có lẽ đã không cưới được đồng chí Khương Thư Lan về rồi.”
Lúc nói câu này, giọng của Chu Trung Phong lập tức nhu hòa đi mấy phần.
Điều này khiến cho Tống Vệ Quốc không khỏi kinh ngạc, xem ra ông ấy đã xem nhẹ vị trí của Khương Thư Lan trong lòng Chu Trung Phong rồi.
“Đã nói đến đây rồi, thẩm tra chính trị của đồng chí Khương Thư Lan, cậu đã xác định chắc chắn là không có vấn đề gì chưa?”
Quân đội tuy rằng đã kiểm tra qua một lần, nhưng việc báo cáo kết hôn của Chu Trung Phong quá gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận