Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1151:

Trái cây tươi khác với đồ hộp hay đồ biển, nếu mấy thứ đó không bán đi được, tôi có thể để tới tháng sau.”
Giọng điệu Nhạc Kiến Thanh hơi dừng lại: “Nhưng trái cây thì không giống, chu kỳ của nó ngắn, 1 vạn cân hàng hóa này, nếu như không bán đi được, chúng tôi phải ôm hết trong tay.”
Đạo lý này, Nhạc Kiến Thanh hiểu rõ, mà Khương Thư Lan cũng vậy.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, cô đưa ra biện pháp trung lập: “Nếu vậy thì bên anh có thể đưa ra thị trường phía đông và thị trường phía tây được không?”
Mỗi ngày hai thị trường này có số lượng khách khá giống nhau.
Khương Thư Lan cảm thấy, cô nhập trái cây tươi vào trung tâm bách hóa, chẳng bằng cô nhập vào hai thị trường lớn kia.
Thị trường là nơi mà mỗi ngày người dân đều đến.
Nhạc Kiến Thanh trầm mặc một lúc: “Đồng chí Khương, cô đây là đang làm khó tôi.”
Bọn họ là trung tâm bách hóa, khác với thị trường phía đông và thị trường phía tây bên kia.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Giám đốc Nhạc, anh quá khiêm tốn rồi, tôi thấy đồ hộp và đồ biển của quân đội hải đảo chúng tôi đã chiếm được một con số nhất định ở bên thị trường phía đông và phía tây rồi.”
Quá trình đàm phán của hai bên đã ở nổi sóng gió.
Nhạc Kiến Thanh ở bên kia nghe vậy, ông ấy không khỏi thở dài: “Đồng chí Khương, cô đây là muốn ép tôi mà.”
Không phải ông ấy không liên hệ được với thị trường phía đông và thị trường phía tây, mà là quá phiền phức.
Khương Thư Lan lập tức hiểu ý trong lời nói của đối phương, cô khẽ cười: “Giám đốc Nhạc, nếu anh giúp chúng tôi ơn lớn này, tất nhiên anh sẽ không thiếu chỗ tốt.”
Lời này vừa được nói ra, Nhạc Kiến Thanh cũng cười: “Cứ quyết định vậy đi, đồng chí Khương, chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Vậy thì tôi chờ tin tốt của ngài.”
Sau khi ngắt điện thoại, nụ cười trên mặt Khương Thư Lan phai nhạt dần, cô trực tiếp đi tìm sư trưởng Lôi và sĩ quan hậu cần, không biết hai bên đã nói gì, mà lúc ra ngoài, Khương Thư Lan nhẹ nhõm hơn không ít.
Phía sĩ quan hậu cần, cậu ấy đã cho người đi hái trái cây tươi, măng cụt và xoài, đây đều là những thứ không tốn tiền trên hải đảo bọn họ.
Chỉ cần cho người đi hái là được.
Bởi vì yêu cầu số lượng lớn nên bọn họ đã thuê những người dân bản xứ ở nơi đó làm công nhân tạm thời mà đi lên núi hái trái cây.
Buổi chiều ngày hôm sau, bên phía Nhạc Kiến Thanh đã cho phản hồi.
Thị trường phía đông và thị trường phía tây đã liên hệ xong, không những vậy, một số chợ trời cũng liên hệ với hắn ta.
Cho nên hàng hóa từ 1 vạn cân biến thành 3 vạn cân, đừng nghe vậy mà thấy nhiều, chia ra rồi thì mỗi thị trường cũng không có bao nhiêu hàng hóa.
Lúc Khương Thư Lan nghe đáp án này, cô cười cười: “Cảm ơn giám đốc Nhạc.”
“Mỗi lần tăng thêm một thị trường, chúng tôi sẽ dựa vào đơn đặt hàng ở thị trường đó, mà chia cho anh 1% lợi nhuận.”
Giá cả đã thống nhất, cái này không thể thay đổi.
Nhưng mà bọn họ có thể nhường lợi ích thu vào một chút, có cho mới có nhận, sau khi nhóm người Khương Thư Lan bàn bạc xong mới cho ra kết quả như vậy.
Khương Thư Lan bọn họ đã ở hải đải rất lâu, đối với thị trường thủ đô, tuy trước kia bọn họ có nắm được không ít mối làm ăn. Nhưng mà hàng hóa mới cần được đưa ra thị trường, với lại hàng hóa này không phù hợp để trung tâm bách hóa tiêu thụ.
Bọn họ cần hơn là những nơi như thị trường phía đông và phía tây.
Nhưng nhóm người Khương Thư Lan ở nơi khác không thể bắt được quan hệ, mà Nhạc Kiến Thanh thì khác, hắn ta ngồi ở vị trí tổng giám đốc trung tâm bách hóa đã lâu, mối quan hệ trong tay cũng có thể nghĩ được.
Nếu đối với Khương Thư Lan bọn họ thì chuyện này rất khó, nhưng đến lượt Nhạc Kiến Thanh, chuyện này lại dễ như trở bàn tay.
Mà đúng là Thương Thư Lan có suy nghĩ như vậy.
Nhiều thị trường như thế, vậy mà khi Nhạc Kiến Thanh bắt tới tay thì cũng chỉ mất nửa ngày.
Hắn ta đã trực tiếp cho cô kết quả.
Điều này cũng làm cho Khương Thư Lan một lần nữa cảm nhận được năng lực của Nhạc Kiến Thanh ở thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận