Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1263:

Loại người này thực sự là một người kì diệu.
Ngay cả trên đường.
Tề Phương nhịn không được mà nói với Khương Thư Lan về quan điểm của cô ấy: "Chị có thể sinh con và có thể chăm sóc chúng, nhưng chị không thể từ bỏ mọi thứ của mình vì con cái."
“Vì sao lại thế? Đương nhiên là vì chị nuôi con là nuôi con hộ người khác à? Khi con chị lớn lên, lập gia đình và sinh con đẻ cái, nó sẽ có gia đình riêng của mình, lúc này cha mẹ nhất định sẽ là người đứng sau con cái, vậy thì cần gì phải bận tâm? Cứ nuôi con khôn lớn. Trách nhiệm của cha mẹ là cùng con đi qua một khoảng thời gian trong cuộc đời, nhưng không cần phải hy sinh quá nhiều cho con cái.”
“Bởi vì nuôi con cái giống như là trả nợ vậy.”
Cha mẹ yêu thương con cái là thiên tính nhưng sau khi thành gia lập nghiệp, con cái không nhất thiết yêu thương cha mẹ mình như cách cha mẹ yêu thương con cái hồi đó.
Thay vào đó, bọn họ đặt tình yêu thương của bản thân vào con cái của họ.
Điều này có công bằng không?
Không công bằng, nhưng cũng công bằng.
Vì tình yêu này vốn dĩ là sự dâng hiến quên mình không cần hồi báo.
Cha mẹ hiến dâng tất cả cho con cái, và con cái lại hiến dâng tất cả cho con cái của bọn họ.
Đây là một sự hi sinh mà không mong đợi bất cứ điều gì hồi báo trở lại.
Khương Thư Lan sau khi nghe thấy điều này, cô hoàn toàn sững sờ, nhìn Tề Phương: "Chị….”
"Hãy để tôi yên tĩnh một lúc."
Cô từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói về quan điểm như thế này.
Nhưng mà, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, đối phương nói cũng có lý, cô đã từng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha Khương mẹ Khương, bọn họ yêu thương chiều chuộng cô, cô từng coi cha mẹ là tất cả của bản thân mình.
Mãi về sau, cô lập gia đình, kết hôn với Chu Trung Phong, sinh ra Nháo Nháo và An An.
Cô dường như có ai đó gần gũi hơn, mặc dù bố mẹ cô cũng rất thân thiết, nhưng điều đó lại hoàn toàn khác.
Tình yêu và sức lực cô dồn vào các con đã vượt qua cả tình yêu dành cho cha mẹ.
Có phải vì cô không yêu bố mẹ mình hay không?
Không, cô có những người quan trọng hơn, Nháo Nháo và An An là toàn bộ cuộc sống của Khương Thư Lan.
Và trong tương lai, hai đứa trẻ này sẽ làm theo những gì Tề Phương đã nói, chúng sẽ lại lập gia đình của riêng mình và có con.
Bọn chúng sẽ đem toàn bộ tình yêu thương của mình dành cho các con của chúng.
Điều này tự nó như là một sự phản bội, không phải là một sự phản bội mà như là một sự truyền thừa.
Dù biết trước kết quả nhưng bọn họ sẽ không hối hận khi làm cha mẹ.
Đây là sự kế thừa của tình yêu.
Tề Phương cũng không quấy rầy cô, cô ấy lấy trong túi xách một nắm hạt dưa, yên lặng ăn, nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt nước biển.
Cô ấy không khỏi mỉm cười: “Thật đẹp.”
Khương Thư Lan đột nhiên nói: “Tề Phương, chị sống quá tỉnh táo rồi.” Khi sống quá tỉnh táo sẽ thấy rất thống khổ.
Đó là nỗi đau mà không ai khác có thể cảm nhận được.
Tề Phương sửng sốt một lúc, đôi tay đang ăn hạt dưa của cô ấy dừng lại, cô ấy mỉm cười: "Tỉnh táo không tốt sao?"
Khương Thư Lan gật đầu rồi lại lắc đầu: "Được, tốt nhưng cũng không tốt, qua tỉnh táo thì chị sẽ cảm thấy lạc lõng với mọi người, và cũng sẽ rất đau khổ."
Sở dĩ Tề Phương bị mọi người đàm tiếu không phải là do cô ấy quá tỉnh táo sao?
Tỉnh táo với người làm chủ, tỉnh táo với bản thân đang sống.
Đây là sức mạnh của cô ấy, nhưng nó cũng là nguồn gốc của nỗi đau của cô ấy.
Tề Phương im lặng một lúc: "Trên đời này con người không phải như vậy hay sao? Tỉnh táo quá không được, hồ đồ quá cũng không được."
“Cứ như vậy đi, dù sao chỉ sống có mấy chục năm, sống sao cho bản thân thoải mái là được.”
Việc đã làm chỉ cần không hối hận là được.
Cùng lắm thì nếu sai sẽ thay đổi một con đường khác.
Tề Phương nhìn mặt biển yên tĩnh, tâm trạng của cô ấy cũng theo đó bình tĩnh lại: "Thư Lan, cuộc sống của chị có rất nhiều người hâm mộ, nhưng họ không làm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận