Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 137:

Nhưng đều không tìm được người hắn ta muốn tìm, một toa hai toa ba toa, tổng cộng có đến mười mấy toa xe.
Trịnh Hướng Đông tìm đến tất cả các toa xe, nhưng vẫn chưa tìm được Khương Thư Lan của hắn ta.
Thanh âm gọi người lớn như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy được, chỉ có Khương Thư Lan là không nghe thấy.
Trong lòng Trịnh Hướng Đông lại càng sốt sắng, Khương Thư Lan nghe thấy được, nhưng cô không muốn nhìn thấy hắn ta.
Khương Thư Lan đang trốn hắn ta.
Sau khi ý thức được điều này, cả người Trịnh Hướng Đông đều bắt đầu phát run lên, loại sợ hãi khó có thể nói thành lời lập tức ập đến bên hắn ta.
Trịnh Hướng Đông không sợ quỷ, không sợ thần, chỉ sợ Khương Thư Lan... Chỉ sợ Khương Thư Lan không cần hắn ta nữa.
Chỉ sợ Khương Thư Lan sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn ta....
Thanh âm của Trịnh Hướng Đông run lên, hắn ta không để ý đến an toàn của mình nữa.
Đẩy tất cả những người cạnh cửa sổ ra, đem cả thân nửa đầu của mình dò thám xung quanh xe, dùng sức nhìn ngó xung quanh, đảo mắt nhìn qua mỗi người trên thùng xe, la lớn: “Khương Thư Lan, Khương Thư Lan, em ra đi, anh biết em ở đây!”
Không có một ai trả lời!
Hắn ta lại đi tiếp một toa nữa, tiếp tục lặp lại: “Khương Thư Lan, em trả lời anh đi, không được ngó lơ anh!”
“Khương Thư Lan, anh sai rồi, thực sự sai rồi, anh sẽ làm theo mọi yêu cầu của em, anh sẽ làm một người thật tốt, em mau ra đi!”
Từ toa xe thứ nhất cho đến tận toa xe thứ chín.
Không có ai trả lời hết.
Chỉ còn lại hai toa xe giường nằm cùng với một đầu xe.
Cửa sổ toa xe giường nằm được trấn giữ rất gắt gao, tạo nên một bức màn ngăn cách tầm mắt của mọi người ở bên ngoài.
Trịnh Hướng Đông nhìn toa giường nằm kia, lập tức chắc chắn Khương Thư Lan đang ở trong những toa xe đó.
Ánh mắt hắn ta sáng lên, đuổi theo về phía trước, bình bịch mà đẩy cửa toa xe ra: “Khương Thư Lan, em ra đi, anh biết em đang ở đâu rồi, em mau ra đi!”
Sức lực của Trịnh Hướng Đông rất lớn, động tác đẩy cửa kia ra hận không thể khiến cả toa xe đều chấn động theo.
Những người đang thu dọn đồ trong thùng xe nhất thời quay đầu ghé tai: “Người này bị làm sao vậy? Bị điên rồi sao? Lúc mở cửa ra, cửa kính suýt bị hỏng luôn rồi.”
“Ai là Khương Thư Lan vậy? Ít nhiều ra gặp mặt người ta đi, đối phương nhìn đáng thương quá.”
“Tìm đến tất cả các toa khác rồi, Khương Thư Lan chắc đang ở toa của chúng ta rồi.”
Âm thanh này không cao không thấp, vừa vặn có thể khiến cho người ở bên ngoài cũng nghe thấy được, Trịnh Hướng Đông lập tức như có thêm động lực, động tác đẩy cửa sổ ra của hắn ta càng kịch liệt hơn: “Khương Thư Lan!”
Âm thanh điên cuồng của Trịnh Hướng Đông cứ thế truyền lại bên tai qua cánh cửa toa.
Sau khi nghe thấy tiếng này, Khương Thư Lan đang đứng ở hành lang toa xe giường nằm, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Cô không ngờ rằng, cô đi tới được toa xe giường nằm rồi, Trịnh Hướng Đông vẫn có thể đuổi tới được.
Những lời an ủi bản thân ban đầu lập tức tan rã.
Khương Thư Lan tránh khỏi cửa kính xe, đứng ở góc chết của cửa kính xe, tránh về phía sau Chu Trung Phong.
Cô gắt gao mà cầm lấy góc áo của Chu Trung Phong, một tay nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản, thanh âm phát run: “Đừng, đừng để anh ta tìm thấy em.”
Thanh âm rất thấp, mang theo mấy phần bàng hoàng cùng với bất an.
Ánh mắt Tiểu Thiết Đản lập tức mang theo tia phẫn nộ, chính là tên xấu xa này, lúc cô còn ở nhà đã ăn hiếp cô, lúc cô đi rồi, hắn ta vẫn còn đuổi theo!
Đúng là người xấu mà!
Cảm xúc của Chu Trung Phong cực kỳ bình tĩnh, anh vỗ vai Khương Thư Lan, dừng bước lại, anh cũng không băng qua toa xe này.
Bởi vì nếu bọn họ tiếp tục đi, nhất định phải đi qua vị trí cửa sổ, đối phương rất có thể nhìn qua hình phản chiếu mà nhận ra được bọn họ.
Anh chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ cùng với Khương Thư Lan, thân ảnh cao lớn che lấp được nửa người của Khương Thư Lan.
Thấy cảm xúc của Khương Thư Lan dần dần ổn định lại rồi.
Chu Trung Phong mới quay đầu nhìn về phía cửa kính xe, bức màn ngăn cách khuôn mặt của đối phương, ánh mặt trời chiếu vào hiện lên một bóng người, chính là của kẻ điên Trịnh Hướng Đông.
Ánh mắt Chu Trung Phong dần trở nên rét run, chính là loại âm u lạnh lẽo.
Trịnh Hướng Đông này còn muốn bức Khương Thư Lan đến mức nào mới có thể khiến Khương Thư Lan vừa nghe thấy tiếng của hắn liền run hết toàn thân lên, sắc mặt cũng từ đó mà trở nên nhợt nhạt.
Cái loại sợ hãi như con giòi gặm nhấm vào đến tận xương tủy này, nếu không phải là sợ đến mức tận cùng, căn bản sẽ không có phản ứng như vậy.
Trịnh Hướng Đông đã mang đến cho Khương Thư Lan một bóng ma ám ảnh rất lớn.
Mà Khương Thư Lan lại chính là vợ của Chu Trung Phong anh đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận