Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 829:

“Là Trịnh Hướng Đông, không phải Trịnh Hướng Đông anh nghĩ tới kia, vậy hắn ta là Trịnh Hướng Đông nào?” Giống như là nhiễu loạn ngôn ngữ vậy, khiến Chu Trung Phong da đầu tê dại: “Chính là, chính là...”
“Nhà hắn ta hiện ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, hai người quen biết nhau khi nào? Vì sao hắn ta lại tới đảo tìm em?” Đây là một mặt sắc bén hiếm thấy của Khương Thư Lan.
Làm cho Chu Trung Phong có chút không thể nào chống đỡ được, vấn đề liên tiếp đưa ra như đạn bắn, hỏi đến mức Chu Trung Phong đến một câu cũng không trả lời được.
Nếu nói sau khi hoảng sợ, là vô số hoảng sợ trào đến. Thì chính là trạng thái hiện tại của Chu Trung Phong.
Thời điểm khi anh bịa ra một người là Trịnh Hướng Đông, thì bắt buộc phải đem bối cảnh của Trịnh Hướng Đông này bổ sung đầy đủ.
Chu Trung Phong còn chưa bao giờ đối mặt với tình cảnh lưỡng nan này, vốn dĩ đối với việc Thư Lan nói dối, anh cũng có chút băn khoăn.
Thành ra còn bị ép đến tình cảnh như hiện tại. Cũng coi như lần đầu.
“Thư Lan.”
“Sao?”
Khương Thư Lan giương mắt lên nhìn anh, một dạng kiểu tôi nghe xem anh nói thế nào.
“Anh sai rồi.” Chu Trung Phong cực kỳ quyết đoán nhận sai.
“Sai cái gì?”
“Anh không nên nói dối lừa em, tên Trịnh Hướng Đông này chính là...” Giọng nói của anh có vài phần gian nan: “Chính là tên Trịnh Hướng Đông em biết kia, hắn ta ngàn dặm xa xôi tới trên đảo tìm em.”
Anh thực sự không muốn đem sự thật này nói cho Khương Thư Lan.
Bởi vì Chu Trung Phong cũng sợ hãi, sợ hãi Khương Thư Lan sẽ có một chút động tâm.
Một người đàn ông theo đuổi cô ở thời điểm còn độc thân, sau khi cô kết hôn sinh con, còn bám riết không tha mà theo đuổi.
Cho dù người đàn ông này cố chấp đến mức có bệnh, nhưng người ngoài nhìn vào, hoặc là từ người trong cuộc mà nói thì người đàn ông này tất có chỗ đáng khen.
Đó chính là thâm tình.
Cho nên sau khi Chu Trung Phong nói xong lời này, anh có thêm vài phần thấp thỏm.
Là thấp thỏm thực sự.
Đối với mọi việc anh đều có tin tưởng, chỉ duy nhất thời điểm đối mặt với Khương Thư Lan là không dám chắc.
Cho dù hiện tại hai người đã kết hôn sinh con, anh không xác định được trong lòng Thư Lan có thể sinh ra một tia gợn sóng hay không.
Mà Khương Thư Lan nghe xong, sắc mặt cô rất bình tĩnh mà nga một tiếng: “Chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừ, còn có đồ vật đưa tới có tính không?” Chu Trung Phong lấy ra bao chứa đồ.
Bao đồ còn không nhẹ, anh cảm thấy ít nhất cũng gần hai chục kg. Thậm chí anh không hiểu, thời điểm Trịnh Hướng Đông cõng cái bao này mạo hiểm vượt qua biển, rốt cuộc có tâm tình gì?
Bao đồ vật này làm cho hắn ta ở thời điểm nguy cấp gặp nguy hiểm cực lớn. Hắn ta làm thế nào mà một đường kiên trì mang đến?
Khương Thư Lan nhấc mí mắt, nhìn bao đồ: “Ném đi!”
“Nếu cảm thấy lãng phí thì mang tặng người cũng được.”
Mặc kệ là cô hay là nhà họ Khương, mỗi người trong nhà bọn họ đều không muốn chiếm lấy một chút tiện nghi nào từ Trịnh Hướng Đông.
Cho nên mặc kệ là trước đây hay hiện tại, đồ vật Trịnh Hướng Đông đưa tới, bọn họ chưa từng thu nhận quá một lần.
Một lần cũng không nhận.
Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Khương Thư Lan sau khi nói xong lời này, rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Chu Trung Phong dường như tốt hơn trước một chút.
Cũng không thể dùng từ tốt để hình dung, càng giống như là nỗi thấp thỏm đã biến mất, nét mặt tỏa sáng.
“Vứt đi, tặng người? Thật không?” Anh còn chứng thực lại một lần.
“Chính xác, dù sao anh xem mà xử lý là được.” Cô không muốn thấy đám đồ vật này.
Đương nhiên việc hỏi Trịnh Hướng Đông thế nào, cô không có hứng thú. Nếu Chu Trung Phong mang theo đồ vật trở lại, vậy khẳng định là giải quyết Trịnh Hướng Đông.
Có đôi khi Khương Thư Lan cảm thấy mình là người rất nhẫn tâm, lạnh nhạt.
Đối đãi với Trịnh Hướng Đông, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, dường như cô không hề có bất luận một chút xíu gì tâm đồng tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận