Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 408:

Doanh trưởng Lý từ bên ngoài trở về, vừa đi vừa nhịn không được cười ha ha, bàn tay to như cái quạt hương bồ của hắn ta vỗ lên vai Vương Thủy Hương.
“Này bà già, lần này bà làm rất đúng đấy.”
Một tiếng bà già này, Vương Thủy Hương trừng mắt: “Nói gì đấy, anh không thể kêu em như vậy, chỉ có em mới được kêu anh là ông già.”
Doang trưởng Lý: “…”
“Được rồi, Thủy Hương, lần mua công trái xây dựng Tổ quốc này thật sảng khoái.” Chỉ là hăn ta liền đổi lời: “Nhưng mà em lấy tiền đâu ra mà mua công trái vậy?”
Vương Thủy Hương đảo mắt: “Anh quản từ đâu ra làm gì, dù sao lần này em mua cũng không có ảnh hưởng đến anh đúng không?”
Doang trưởng Lý gật đầu: “Trước đây em thích chơi với đám người lắm mồm, anh không vui tí nào, nhưng bây giờ nhìn em chơi chung với đồng chí Tiểu Khương, xem ra đồng chí Tiểu Khương đã dẫn em đi đúng hướng.”
“Không tệ không tệ.”
Những lời này, chỉ nhận lại được ánh mắt xem thường của Vương Thủy Hương.
Có người vui cũng có người buồn.
......
Nhà Từ Mỹ Kiều.
Đội trưởng Triệu vừa vào nhà, hắn ta lắc đầu: “Em nói em kìa, mỗi ngày cúi đầu vì những lợi ích nhỏ nhoi, mượn sức người này, mượn sức người kia, nhưng sao không thấy em đi mượn sức đồng chí Tiểu Khương nhỉ? Em nhìn xem lần này đội trưởng Na và doanh trưởng Lý nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”
Càng đừng nói tới phó đoàn Chu, mức độ nở mày nở mặt kia, chỉ có thể là độc nhất vô nhị.
Cưới đúng người chính là trâu bò như vậy.
Những lời này làm cho Từ Mỹ Kiều hơi khó chịu: “Mấy cái em làm sao lại là lợi ích nhỏ nhoi chứ? Em hạ mình như vậy là vì ai? Không phải đều vì anh sao?”
“Anh cho rằng em không muốn vui vẻ với Khương Thư Lan à? Khương Thư Lan không giống với chúng ta, cô ấy chướng mắt em, chướng mắt em đấy, anh có biết không hả?”
Từ Mỹ Kiều tức đến muốn nôn ra máu, cô ta đi tới đi lui trong nhà, nhìn cái ghế dựa cũng thấy không vừa mắt, cô ta nhấc chân đá vào.
Một đá này, ngón cái bị va phải làm cho cô ta đau đến mức phải hít vào một hơi.
Lát sau, Từ Mỹ Kiều không thấy người đàn ông của cô ta đến dỗ, cô ta tìm chỗ ngồi xuống, một bên nhếch miệng, một bên nói.
“Vả lại lần mua công trái xây dựng Tổ quốc này, nói không chừng chỉ là Khương Thư Lan mèo mù gặp chuột chết, cô ta may mắn gặp được nên mới có những chuyện xảy ra sau đó.”
Nói trắng ra chính là, Từ Mỹ Kiều cô ta kém may mắn hơn Khương Thư Lan một chút.
Cô ta đến hợp tác xã tín dụng nhiều lần như vậy.
Cô ta đã rất nhiều lần thấy công trái xây dựng Tổ quốc, nhưng từ đầu tới cuối cũng không nghĩ là sẽ mua nó.
Nói thử xem, sao một người lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
Trước đây cơ hội đặt trước mặt cô ta nhiều như vậy, cô ta không mua, Khương Thư Lan cũng chỉ là một quân tẩu mới, cô mới đến đảo bao lâu?
Hơn một tháng?
Thế mà lại khéo như vậy, cô vừa mua công trái xây dựng Tổ quốc, đã vừa vặn gặp phải phó chủ tịch Tiền trên tổng bộ xuống khảo sát.
Cứ cố tình trùng hợp như vậy.
Không chỉ có cờ thưởng, mà cờ thưởng còn được đưa tới tận cửa, chuyện đó vẻ vang biết bao nhiêu!
Náo nhiệt đến mức khiến cho rất nhiều người trên đảo đến xem, sư trưởng Lôi cũng khen ngợi.
Nếu không cô ta đã không nói Khương Thư Lan may mắn rồi, cô mới đi theo quân đội bao lâu đâu, vậy mà đã có công việc, cờ thưởng, danh tiếng bên trong lẫn bên ngoài đều có.
Hơn nữa cô còn nịnh bợ được sư trưởng Lôi và đồng chí Ngô.
Khương Thư Lan đã nịnh bợ thì thôi không nói, vậy mà cục cưng Lôi Vân Bảo kia của nhà họ Lôi cũng thế.
Trước đó cô ta đã nói biết bao nhiêu thứ để cho hai đứa nhà mình chơi với Lôi Vân Bảo nhiều hơn.
Cuối cùng, Lôi Vân Bảo kia mới ba tuổi, vậy mà lại chướng mắt hai đứa nhỏ nhà cô ta, cô ta biết phải làm sao?
Lại nhìn tới đứa nhỏ Khương Thư Lan dẫn tới từ nông thôn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận