Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 111:

Cô ấy vừa nói, mặt Khương Thư Lan lập tức đỏ hết lên, liếc nhìn Chu Trung Phong một cái.
Cô có chút áy náy khi nói dối đối phương, hít một hơi rồi nói: “Đúng vậy!”
Khương Thư Lan vẫn muốn trả tiền cho đối phương: “Đồng chí, sách này tôi cũng không lấy không, tôi đưa cô năm xu, như vậy có được không?”
Điều này khiến nữ cán sự có chút ngạc nhiên sung sướng: “Không đáng giá đến vậy đâu, sách này là trường học phát mà.”
Cũng không phải là của nhà nước sao?
Khương Thư Lan lắc đầu nói: “Cô vừa giúp tôi một chuyện rất lớn đó.” Cô lấy ra năm xu tiền đưa qua cho nữ cán sự: “Đây là số tiền cô nên nhận.”
Nữ cán sự không ngờ một quyển sách cũ vậy mà có thể đổi lấy được năm xu tiền.
Lúc này còn có hơi ngạc nhiên, sắc mặt cũng dịu đi vài phần lúc hoàn tất chuyện đưa tem và gửi đồ của bọn họ.
“Nếu hai người gửi trong nội thành, thì tôi thấy hai người nên mua loại tem đặc thù này nè, tuy tới tận bảy đồng tiền, nhưng nghe nói loại tem này rất được yêu thích và sưu tầm, dù sao mọi người mua loại tem này là để gửi, chắc chắn sẽ không thiệt đâu.”
Đây chính là đề nghị của người nội bộ.
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên: “Tôi biết cô có ý tốt mà, nếu đã nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ mua loại này vậy.” Ngưng một lát, cô lại đưa mắt nhìn về phía Chu Trung Phong: “Còn không cảm ơn nữ đồng chí này đi!”
Chu Trung Phong chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, anh không ngờ Khương Thư Lan còn có biểu hiện như vậy, phải hình dung thế nào đây?
Khéo léo kết giao với người ta, còn nói lời ngọt như vậy, nịnh người ta đến mặt mày hớn hở.
Anh chắc chắn rằng quyển sách giáo khoa ở dưới góc bàn kia vô cùng quan trọng đối với Khương Thư Lan.
Nhưng cô lại không tiết lộ nửa lời điều gì hết, tìm năm xu tiền đưa qua, khiến đối phương cảm động đến rơi nước mắt, cô ấy liên tục muốn báo đáp cho cô.
Chu Trung Phong nhịn không được mà cười rồi nói: “Cảm ơn.” Cuối cùng cũng phải nể mặt Khương Thư Lan mà nói tiếng cảm ơn với nữ cán sự kia.
Nữ cán sự kinh ngạc đến không nói lên lời, sau một hồi tiếp xúc qua, cô ấy coi như cũng biết được người đàn ông kia không những điển trai, lại còn rất lạnh lùng, toàn bộ quá trình vừa rồi cũng chưa nói được mấy câu.
Kêu một người như vậy nói tiếng cảm ơn với cô ấy, như vậy còn chưa đủ để khiến người ta kinh ngạc không thôi sao!
“Có chút chuyện thôi mà, không cần phải cảm ơn vậy đâu.” Nữ cán sự xua tay, đưa hai con tem qua: “Keo dán ở đây, hai người tự mình dán đi.”
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau, nhận lấy phong thư mà đối phương đưa qua.
Sau khi dán xong hai con tem rồi đưa cho nữ cán sự, nữ cán sự đột nhiên “a” lên một tiếng.
“Địa chỉ mà đồng chí ghi có hơi xa rồi, sợ là sẽ không nhận được.”
Phía trên chỉ ghi Gò Đất, Tây Bắc. Gò Đất có nhiều ngóc ngách như vậy, nhiều người vây quanh nơi này để sống, vậy thì làm sao đếm được hết có bao nhiêu người đây?
Khương Thư Lan lại nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Cứ để địa chỉ đó đi, tới rồi sẽ có người đến nhận thôi.”
Đây là địa chỉ của cha mẹ anh, địa chỉ cứ luôn thay đổi, gần đây nhất là ở Gò Đất, Tây Bắc.
Về phận làm thế nào để nhận được thì bên nhận sẽ phải lo liệu.
Thấy người gửi thư đã quyết định như vậy rồi, nữ cán sự cũng không nói gì nữa.
Khương Thư Lan lo xong chuyện gửi ảnh chụp, cô cũng không nuốt lời, sau đó lại nói với nữ cán sự muốn mua một con tem ngoại thành nữa, tổng cộng đưa cô ấy hai xu một.
“Lúc trước đã nói, cô cho tôi sách giáo khoa, tôi sẽ mua ba con tem.”
Nữ cán sự một mực nói không cần vì vừa rồi Khương Thư Lan đã đưa tiền rồi, nhưng Khương Thư Lan vẫn đưa hai xu một, bản thân thì cầm lấy con tem ngoại thành rồi rời khỏi đó.
Nữ cán sự nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, thì thậm tự nói: “Đây là mình đang gặp được vợ địa chủ hay là cô gái ngốc vậy.”
Sao có thể vung tiền thoải mái đến như thế chứ?
Đợi sau khi ra khỏi bưu cục, hoàn toàn đi xa rồi, không nhìn thấy ai nữa, Khương Thư Lan mới mở quyển sách giáo khoa vừa xin được ra.
Tim cô đập loạn xạ hết lên, vừa mở sách giáo khoa ra, lật qua trang sách, quả nhiên bên trong có kẹp một thứ đồ.
Ánh mắt Chu Trung Phong lập tức thay đổi.
Nhưng anh chưa lên tiếng gì hết mà lẳng lặng nhìn Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cầm hai con tem lên, cô cẩn thận quan sát, chỉ là hai con tem bình thường thôi mà.
Thậm chí còn không đẹp bằng con tem ngoại thành lúc trước cô vừa chọn.
Nhưng mà giờ phút này, khu bình luận liền hiện rõ lên vẻ kinh sợ.
[Ôi chao, ôi chao, lúc trước quá xem nhẹ rồi, đây quả nhiên là bốn tấm tem của tem hồng núi sông toàn quốc, bốn tấm tem đó, bốn tấm lận!!]
[Có khác gì với tem bình thường không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận