Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1305:

Cho đến khi nơi xa truyền đến một tiếng gọi non nớt.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, làm sao người mẹ lại đi trước rồi?”
Là Nháo Nháo, mặc một bột quần áo bông màu xanh đen, giống như một con quay nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Khương Thư Lan.
Một đường chui thẳng vào lồng ngực của cô.
Ở một khắc nhìn thấy tên nhóc này, nét lạnh lẽo trong mắt Khương Thư Lan hóa thành hư ảo, như là xuân về ấm áp, dường như cả người đều trở nên ôn nhu.
Cô hạ thấp thân mình ngồi xổm xuống, vững vàng đón lấy Nháo Nháo nhào lại đây, âm thanh mềm mại: “Bởi vì mẹ nhớ nhà.”
Nháo Nháo gật đầu, như suy nghĩ điều gì: “Như vậy sao, vậy Nháo Nháo cũng nhớ mẹ đấy.”
Nhóc lớn lên thật đẹp, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen lúng liếng, môi hồng răng trắng, giống như là đồng tử trong tranh Tết vậy.
Giọng điệu non nớt làm nũng như vậy làm cho mọi người xung quanh không tự chủ được mà thấy lòng mềm nhũn.
“Đây là?”
Trâu Dược Hoa cùng Tưởng Tú Trân gần như là trăm miệng một lời cùng hỏi.
Tưởng Tú Trân hỏi còn coi là bình thường.
Nhưng Trâu Dược Hoa hỏi, là cái đạo lý gì?
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trâu Dược Hoa, không có trả lời anh ta mà hướng tới Nháo Nháo hỏi: “Cha con và em trai con đâu? Còn có bà ngoại ông ngoại anh Tiểu Thiết Đản đâu?”
Đây không chỉ là hỏi Nháo Nháo, cũng chính là đang trả lời Tưởng Tú Trân.
Nháo Nháo chỉ vào phía sau người tuyết, bẹt miệng nhỏ: “Ở phía sau đó, Nháo Nháo nhớ mẹ, có chút gấp không chờ nổi.”
Một tiếng mẹ, một tiếng cha kêu rõ ràng.
Làm cho Trâu Dược Hoa hoàn toàn hết hi vọng, cho dù Khương Thư Lan gả chồng thì cũng sinh một đôi song sinh.
Nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, anh ta đều có thể lừa gạt chính mình, có lẽ là cuộc sống Khương Thư Lan trôi qua không tốt, cho nên mới đưa ra lời nói dối thoái thác với bên ngoài.
Cho đến lúc nhìn thấy đứa bé này, Trâu Dược Hoa mới triệt để tỉnh táo.
Người phụ nữ đời trước làm bạn cả đời với anh ta, hoàn toàn rời bỏ anh ta rồi.
Cô không chỉ kết hôn mà còn có con cái thuộc về chính mình.
Trâu Dược Hoa gắt gao mà nhìn chằm chằm Khương Thư Lan, anh ta biết bản thân mình nên rời khỏi đây.
Nhưng mà... Anh ta lại không nỡ dời bước chân, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết vì lý do gì.
Nháo Nháo bên cạnh dường như nhận thấy điều gì, giống như gà con xòe đôi cánh, đôi tay dang ra che chở phía trước mặt Khương Thư Lan, cảnh giác mà nhìn Trâu Dược Hoa.
“Chú này, mẹ của cháu không thích chú, chú có thể cách xa mẹ cháu một chút không?”
Nháo Nháo đối với cảm xúc của Khương Thư Lan rất mẫn cảm, nhóc có thể phân biệt được mẹ mình thích ai, không thích ai.
Ví dụ, mẹ cực thích bác gái vẫn luôn nhìn nhóc mà khóc cười, đồng thời mẹ nhóc thật sự chán ghét cái chú vẫn đang nhìn mẹ kia.
Cực kỳ chán ghét!
Lời này của Nháo Nháo nói ra, nháy mắt xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Trâu Dược Hoa.
Trâu Dược Hoa giật giật môi, có chút câm nín, anh ta chỉ nhìn Khương Thư Lan, và muốn hỏi một câu em có khoẻ không?
Không, anh ta càng muốn hỏi chính là, Khương Thư Lan em có hối hận không?
Chỉ là, anh ta cảm thấy Khương Thư Lan cả người tỏa sáng như vậy, làm sao cô sẽ hối hận chứ?
Trâu Dược Hoa rất lâu không trả lời, làm Nháo Nháo mười phần không thích.
Nhóc đảo mắt, hướng tới Chu Trung Phong chạy đến, cáo trạng: “Cha ơi, có cái người xấu, người xấu bắt nạt mẹ.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đứa trẻ chạy qua.
Liền nhìn thấy một người mặc áo khoác dài màu xanh đen, người đàn ông sắc mặt lạnh lùng lại cực kỳ tuấn mỹ.
Quan trọng nhất chính là người đó còn ôm một đứa bé phấn điêu ngọc trác.
Người đó là?
Người có kí ức lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Chu Trung Phong nhìn lướt qua mọi người, ngay sau đó liền ôm Nháo Nháo lên, hỏi: “Ai?”
Cùng đi đến với Chu Trung Phong, còn có An An và cha Khương bọn họ.
“Người đó...”
Nháo Nháo trốn trong lòng ngực Chu Trung Phong, một bộ người chống lưng đã tới, người khác đừng hòng bắt nạt được mẹ tôi.
Ngón tay này lập tức chỉ vào Trâu Dược Hoa.
Trong nháy mắt, Trâu Dược Hoa lại một lần nữa trở thành tiêu điểm trong đám người.
Đối diện với một đôi con ngươi cực kì lạnh lùng.
Trong lòng Trâu Dược Hoa cả kinh, theo bản năng nói: “Không phải tôi.”
“Chính là chú, chú vẫn luôn trừng mắt nhìn mẹ cháu.”
Nháo Nháo tức đỏ bừng khuôn mặt chỉ trích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận