Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 435:

Bọn họ còn chưa kịp cười.
Tiểu Lưu đã từ bên ngoài vội vã chạy vào, cậu ấy quét một vòng sau bếp, thấy được hai khay vừa mới cuốn xong kia, cậu ấy gấp gáp nói: “Nhanh nhanh, mọi người mau bưng hai khay bánh khoai tây ra đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Nhanh vậy sao??” Cuối cùng chị Ngưu nhịn không được nữa: “Tiểu Lưu, có phải những người bên ngoài bỏ hết hay không? Không có ai ăn cả?”
Nếu không sao mới năm phút, Tiểu Lưu lại trở vào nhanh như vậy được.
Tiểu Lưu trừng mắt: “Bỏ cái gì mà bỏ, mọi người tranh giành bánh khoai tây đến điên luôn rồi.”
“Sắp đánh nhau tới nơi rồi kìa!”
“Mọi người còn không nhanh mang tới đó đi!”
Tiểu Lưu vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
“Đánh nhau sao? Là vì tranh khoai tây nên mới đánh nhau ư?”
Chị Ngưu có chút không tin nổi: “Không phải nói là mấy người tham gia quân ngũ ghét nhất là phải ăn khoai tây sao?”
Đồ được thưởng hễ cứ là khoai tây, nhất định sẽ có tiếng chửi mắng.
Làm đầu bếp cũng có áp lực rất lớn.
Thực sự là không có cách nào hết, bão ở trên đảo quá lớn, đồ ăn khó khăn lắm mới trồng lên được, chỉ cần một trận bão thôi là sẽ không còn gì hết, lượng đồ ăn cần cho căn tin lại rất lớn.
Lúc này đây, khoai tây chính là thứ tiện lợi nhất.
Hơn nữa vận chuyển từ bên ngoài vào cũng rất thuận tiện, không lo bị hỏng.
Đều đã là như vậy rồi, vì sao còn phải tranh khoai tây mà đánh nhau chứ?
Không phải là đang nói giỡn đó chứ?
Lừa người cũng không thể lừa như vậy được.
Tiểu Lưu có chút mất kiên nhẫn: “Người tham gia quân ngũ không thích ăn khoai tây là bởi vì chúng tôi nấu không được mới lạ, mọi người mau ra ngoài mà xem đi, chỉ vì cái bánh khoai tây thôi mà đánh nhau tới tận nhà bếp của chúng ta luôn rồi.”
Nghe được lời này, mọi người lại quay qua nhìn nhau.
Chị Ngưu ngây ngốc mà đứng tại chỗ.
Có người phản ứng nhanh, lập tức chạy từ phía sau bếp đến chỗ cửa múc cơm mà trộm nhìn.
Quả nhiên vừa ra đến cửa sổ đã thấy chật ních người, có người trên mặt đỏ đến nóng rát.
Chỉ cảm thấy hận không tìm được cái lỗ trên đất để chui xuống.
Đây đâu phải là không ai mua đâu!
Rõ ràng là đang tranh nhau đến phát điên luôn rồi.
Tiểu Lưu cũng không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, liên tục ở trong căn tin làm việc, cũng không quan tâm bọn họ tranh nhau cái gì.
Tiểu Lưu bưng một mâm lớn bánh khoai tây ra, chạy ra bên ngoài: “Đến đây đến đến đây, lại đây, đừng tranh nữa, mọi người đừng tranh nhau nữa.”
Lúc này đây, cửa sổ của căn tin như bùng nổ hết lên.
Mọi người vươn cánh tay của mình ra với lấy: “Chị à, chị à, cho em hai cái bánh khoai tây có nhân, ba chiếc bánh khoai tây sợi, đây là lương phiếu năm hai.”
Đối phương trực tiếp vỗ tờ lương phiếu vào cửa sổ.
Cánh tay đang gắp đồ của Khương Thư Lan cũng phải dừng lại một chút, cô nhịn không được mà nói: “Sợ là cậu không ăn hết nổi năm cái đâu.”
Bánh kem mà cô làm ước chừng khoảng được một chiếc nồi to, lại cuốn thêm ít bánh khoai tây sợi, nhưng mà dù ăn nhiều như Chu Trung Phong cũng chỉ ăn được hai cái cùng với một chén canh.
Tiểu chiến sĩ này đòi ăn một lúc năm cái, làm sao mà ăn hết được chứ?
Tiểu chiến sĩ kia nhếch miệng người, lộ ra hàm răng trắng: “Chị à, em đói bụng lắm, buổi tối cũng còn phải ăn nữa mà.”
Khó khăn lắm mới có được món ngon như vậy ở căn tin, không mua nhiều một chút, biết đến khi nào mới có để mua tiếp?
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Không phải là chị không muốn bán, nhưng một mình em mua nhiều như vậy, sợ là những người phía sau sẽ đói bụng mất.”
“Như này đi, mỗi người chỉ được một cái bánh khoai tây cùng với một bánh cuốn khoai tây sợi thôi.”
Hơn nữa còn có canh cải trắng trứng gà nữa, như vậy là đủ rồi.
Đối phương có chút thất vọng: “Vậy cũng được, trước tiên chị cứ lấy cho em hai cái đi.”
Cửa sổ múc cơm ở căn tin lúc này đang sôi trào hết lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận