Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 454:

Con gái tộc trưởng Lê, tên là Lê Lệ Mai, nói: “Cha à, vậy cũng gọi cả Thuyên Bảo tới sao?”
Cô ấy có khuôn mặt trái xoan, màu da trắng nõn, một đôi mắt ngập nước, khuôn cằm đầy đặn, tạo nên một nét hài hòa động lòng người.
Thoạt nhìn không hề giống với mấy người dân có nước da ngăm đen ở nơi này chút nào.
Không ít người đưa ánh mắt nhìn vào Lê Lệ Mai lúc cô ấy mở miệng ra hỏi cha mình.
Lê Lệ Mai thấy mọi người nhìn mình, lại thấy cha không trả lời mình vậy nên lại hỏi thêm lần nữa.
Thuyên Bảo là đời thứ ba nhà họ Lê, cũng là người cháu trai duy nhất.
Tộc trưởng Lê gật đầu: “Gọi bà của con cùng với Thuyên Bảo tới, cha có chuyện muốn nói.”
Dừng một lúc: “Lệ Mai, con....” Có người trong lòng rồi sao?
Lời này đến miệng rồi nhưng vẫn bị tộc trưởng Lê nuốt vào trong lòng.
“Bỏ đi, không có việc gì đâu, con cứ gọi người tới trước đi.”
Lê Lệ Mai có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời, đi nhanh đến mức không thấy người đâu.
Khiến cho nhiều đồng chí trẻ không khỏi nhìn theo bóng dáng của Lê Lệ Mai rời đi.
Tộc trưởng Lê ho nhẹ một tiếng: “Hoàn hồn lại đi!”
Câu này khiến cho không ít nam đồng chí xung quanh phải đỏ mặt.
Tất cả mọi người đều muốn biểu hiện cho tốt ở trước mặt tộc trưởng Lê, không chỉ là vì Lê Lệ Mai có người cha rất tốt, hơn nữa bộ dạng của cô ấy cũng xinh đẹp, nói là bông hoa duy nhất trên đảo cũng không ngoa.
“Tộc trưởng, ngài gọi cả trẻ con lẫn người già tới đây làm gì?”
Tộc trưởng Lê không giải thích gì hết, chỉ hướng ánh mắt về phía xa.
Ông ấy có hai kế sách, cũng không biết là đối phương có thể phối hợp với ông ấy được hay không.
Văn phòng của sư trưởng Lôi.
Sư trưởng Lôi nói với Tiểu Trương: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Chuyện mấy chuyên gia có mâu thuẫn với người dân địa phương, ông ấy cũng đã nhận được tin tức rồi.
Tiểu Trương kể qua mọi chuyện một lần.
“Đội trưởng Na bắn súng sao?” Sư trưởng Lôi nói được đúng phần trọng tâm.
Tiểu Trương gật đầu.
Sư trưởng Lôi khẽ nhíu mày: “Vậy phó đoàn Chu phản ứng như thế nào?”
“Phó đoàn Chu cũng lấy súng ra, nhưng anh ấy không bắn, không chỉ như vậy, sau đó còn giúp hai bên hòa hoãn được với nhau, phó đoàn Chu còn cõng cả chuyên gia Từ trên lưng nữa.”
Sắc mặt sư trưởng Lôi mới nhẹ đi hơn chút: “Coi như cậu ấy biết nhìn xa trông rộng.”
Dừng một lúc, ông ấy lại không nhịn được mà cảm thán: “Những người khác đều nói tôi tuổi già hoa mắt, lại nhờ đến một phó đoàn để chủ trì công tác như vậy.”
Ông ấy hừ một tiếng: “Nếu như đổi lại là người khác, hôm nay không chừng còn náo loạn hơn nữa.”
“Vẫn là lão tử đây mắt sáng, nếu tôi không có mắt nhìn người, việc này sao có thể giải quyết nhanh như vậy được?”
Tiểu Trương không khỏi làu bàu: “Không phải còn có cả Tống Vệ Quốc nữa sao?”
Rõ ràng là còn có cả Tống Vệ Quốc ở đó hòa hoãn nữa, nếu không chỉ có phó đoàn Chu cùng với đội trưởng Na, hai con người nóng tính kia, chắc chắn là đã nổ súng ầm ầm rồi.
Sư trưởng Lôi lắc đầu: “Tống Vệ Quốc có tư tưởng của nhà nho, đối mặt với thổ phỉ chỉ biết lấy đạo lý để giải quyết thôi sao? Phải biết cầm súng để xử lý cho nhanh gọn....”
Tiểu Trương: “...”
Qua một hồi lâu mới dám hỏi tiếp: “Vậy mấy người của đoàn chuyên gia kia thì sao?”
Đối phương tới đây sớm như vậy, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong.
Sư trưởng Lôi không chút nghĩ ngợi mà nói: “Trước tiên cứ gạt sang một bên đi....”
Còn dám đi ghét bỏ hải đảo chưa khai hóa, ông ấy mới phải ghét bỏ bọn dế nhũi chưa quen mặt biết tên đến từ thành phố lớn kia.
“Nhưng mà mấy người phó đoàn Chu vẫn còn đang chờ ở bên đó.”
Tiểu Trương cảm thấy có đôi lúc tính cách giận hờn kiểu trẻ con này của sư trưởng Lôi thực sự không phù hợp để giải quyết công việc chút nào!
Sư trưởng Lôi: “Vậy trước tiên cứ dẫn bọn họ tới căn tin trước đi, tới căn tin, đi đi đi, cho bọn họ ăn khoai tây cùng với mấy loại lương thực khô, cho cảm nhận thực vật ở hải đảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận