Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1181:

Lời này khiến cho Khương Thư Lan vui mừng: “Sao vậy được? Bọn cháu vui mừng còn không kịp, Nháo Nháo và An An nhất định sẽ rất thích ông bà nội.”
Chu Trung Phong cũng không khỏi gật đầu.
“Cứ quyết định vậy đi, bà nội, năm ngày sau, hai người đi đến hải đảo với bọn cháu nhé.”
Ngừng một chút, Khương Thư Lan nhìn Chu Trung Phong: “Chúng ta mua vé giường nằm hả anh?”
“Hay là lái xe?”
“Vé giường nằm đi.”
Chu Trung Phong nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bây giờ anh đi mua vé.”
Anh nói xong, bà nội Chu lập tức kéo lại: “Đứng lại đứng lại, ông bà còn chưa nói xong, cháu vội cái gì.”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của cháu trai như vậy.
Một tia lo lắng trong lòng lập tức tan thành mây khói.
“Chú Quách và dì Lý của mấy đứa, bà và ông định dẫn bọn họ theo.”
Bọn họ đã sống chung với nhau hơn hai mươi năm, với lại hai ông bà cũng cần người chăm sóc, đến hải đảo, chung quy cũng không thể để cha mẹ Thư Lan chăm sóc bọn họ.
Như thế bọn họ còn ra thể thống gì?
Với lại, bọn họ đi mà không dẫn theo chú Quách và dì Lý, vậy thì bọn họ sẽ thất nghiệp.
Chỉ là, cái này có hơi phiền phức.
Nếu thật sự không được, bọn họ ở lại thủ đô cũng không sao, dù gì bên đây của có nhà ở.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc nhìn nhau một cái: “Tất nhiên là có thể.”
“Ở hải đảo cái khác không nhiều, chứ nhà ở thì nhiều vô số, mọi người cứ đến đi, bọn cháu xây thêm hai gian phòng ở là được rồi.”
Chuyện này rất đơn giản.
Lời này vừa được nói ra, chú Quách và dì Lý ở bên cạnh cũng đặt xuống sự lo lắng trong lòng.
Bọn họ sợ, ông nội Chu đi rồi sẽ không dẫn theo bọn họ.
Nhưng ông nội Chu lại suy xét rất thấu đáo, ông trầm ngâm một lúc: “Để Tiểu Lý đi theo thôi, Tiểu Quách ở lại thủ đô đi, giúp đỡ quán xuyến chuyện trong nhà cho tốt.”
Bọn họ đến thủ đô, không cần xe đưa đón nữa, càng không cần người kề bên săn sóc.
Không cần trông chừng xem bọn họ nửa đêm có thức dậy nổi nữa không, để có gì đưa đến bệnh viện kịp thời.
Lời này vừa được thốt ra, chú Quách lập tức nóng nảy: “Sao có thể vậy được?”
Chú ấy đã theo ông nội Chu nửa đời người, bây giờ ông rời đi, lại không dẫn theo chú ấy, chú ấy phải làm sao đây?
“Cậu đừng vội, nghe tôi nói đã.”
Ông nội Chu nói lời sâu xa: “Cậu và Tiểu Lý không giống nhau, Tiểu Lý chỉ có một mình, chúng tôi đi đâu, cháu ấy đi nơi đó, nhưng cậu thì khác, cậu quên rồi hả, cậu còn vợ còn con, cậu đi với bọn chú, vợ và con cậu phải làm sao?”
Chú Quách là người có gia đình.
Dì Lý thì không giống, sau khi ly hôn dì ấy không tiến thêm bước nữa.
Thấy chú Quách vẫn muốn nói, ông nội Chu nói thẳng: “Hai đứa con gái của cậu sắp lập gia đình rồi, giai đoạn này rất quan trọng, cậu không thể không quan tâm đến chuyện gả chồng sinh con của bọn nhỏ được đúng không?”
Vừa nghe được lời này, chú Quách trầm mặc.
“Ông chủ.”
Giọng điệu của chú ấy hơi khó khăn, trong nhà quan trọng, nhưng đối với chú ấy mà nói, có thể đi theo ông nội Chu cả đời quan trọng hơn.
“Được rồi, đàn ông thì không cần giống như mấy bà già nữa, nhà bên thủ đô này không thể không có người, cậu ở đây trông chừng cũng đồng nghĩa với việc trông coi nhà của bọn chú.”
Sau đó, ông nội Chu nhìn Chu Trung Phong và Khương Thư Lan: “Cậu xem hai đứa nhỏ kìa, bọn nhỏ thường xuyên chạy đến thủ đô, e rằng sau này sẽ trở về nữa, mỗi lần trở về trong nhà không có ai, lại bừa bộn, như thế sao được, cứ quyết định vậy đi, cậu ở lại thủ đô, Thư Lan và Trung Phong trở về thì trong nhà cũng có người thân.”
Người thân… Lời này làm cho chú Quách đỏ hốc mắt.
Chú ấy nặng nề gật gật đầu: “Chỉ cần tôi ở đây, mặc kệ Trung Phong và Thư Lan trở về khi nào, trong nhà sẽ luôn sạch sẽ, lò sưởi sẽ luôn ấm.”
Bởi vì bọn họ là người thân của chú ấy.
Nhìn chú Quách bị thuyết phục, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận