Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 117:

Điều này khiến bà lão Trâu lập tức đắn đo, đúng là rất tự hào.
Lúc trước khi bà ta khoe rằng, con dâu của mình là người thủ đô, là sinh viên, những người khác đều không tin, mãi đến khi Giang Mẫn Vân đi đến cửa mọi người mới tin.
Một thân đầy phong độ của người có tri thức, một giọng nói lưu loát tiếng phổ thông, vừa thấy liền biết là cô gái đến từ thành phố lớn.
Khi ấy còn có rất nhiều người ngưỡng mộ bà ta!
Vẻ đắn đo của bà lão Trâu bị Trâu Dược Hoa nhìn ra được: “Con với Giang Mẫn Vân vẫn chưa đăng ký kết hôn, mẹ đuổi cô ta đi rồi, cho con lấy một người phụ nữ khác, có thể vượt qua được Giang Mẫn Vân sao?”
Dù cho Giang Mẫn Vân là bị đày xuống nơi này sống đi chăng nữa.
Nhưng không thể phủ nhận được người như Giang Mẫn Vân cả phố Bình Hương này chẳng có mấy ai.
Huống hồ Trâu Dược Hoa nghĩ trong tương lai, nhà họ Giang chắc chắn sẽ quay về thủ đô.
Lợi ích đến từ gia đình nhà vợ, anh ta có thể nghiệm thấy được, đời trước có cha vợ Khương, cùng với sự giúp đỡ của cả gia đình nhà họ Khương, đời trước của anh ta mới có thể phát triển thuận lợi đến như vậy.
Đời này cha vợ lại đổi là một người thủ đô, sự nghiệp của anh ta chắc chắn sẽ được nâng cao hơn nữa.
Bà lão Trâu cuối cùng cũng nghe lọt tai được lời này của Trâu Dược Hoa. Nhưng mà bà ta từ tận đáy lòng vẫn hy vọng con trai bà ta có thể cưới được cô gái người nông thôn về, như vậy sẽ càng dễ dạy dỗ hơn.
Thân phận của Giang Mẫn Vân cao như vậy, dạy dỗ được tốt mới là lạ.
Nhưng Trâu Dược Hoa vẫn tiếp tục nói: “Mẹ, chuyện sự nghiệp tương lai của con, con đã nghĩ thông suốt rồi, phải lấy một người vợ có thân phận tốt để giúp con.” Anh ta gắt gao nắm chặt lấy tay bà lão, ngữ khí thành khẩn mà cầu xin: “Mẹ, vì con, phiền mẹ đối xử tử tế với Giang Mẫn Vân một chút.”
Nói tới đây, anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, phía trước hóa ra anh ta đã suy đoán nhầm về Giang Mẫn Vân rồi, vốn tưởng rằng lấy đứa nhỏ có thể bắt bí được cô ta.
Nhưng không ngờ rằng tính tình của Giang Mẫn Vân còn hẹp hòi hơn Khương Thư Lan, chịu chút ủy khuất đã bỏ chạy rồi.
Nếu anh ta sớm đăng ký kết hôn thì đã tốt rồi.
Dù sao vợ trước của anh ta cũng đều phải hơn hai mươi năm sau mới quay về.
Lúc này đây, anh ta đang thiếu đi một người có thể giúp đỡ anh ta, thế nên chiếu cố người vợ tốt một chút.
Nếu như không có Khương Thư Lan, không phải là anh ta nên chọn Giang Mẫn Vân sao?
Hai người mẹ con bọn họ thành thực nói với nhau, Trâu Dược Hoa cũng coi như tạm thời an ủi được mẹ mình.
Nhưng vấn đề của bà lão Trâu lập tức khiến anh ta không biết làm thế nào.
“Dược Hoa, vậy hơn ba trăm kia của con để đâu rồi? Mang một ít ra đây, ngày mai mẹ phải đi cửa hàng lương thực mua ít lương thực về ăn.”
Cái này....
Mặt Trâu Dược Hoa cứng đờ, anh ta làm gì có tiền chứ!
Đến một xu trong người cũng không có, toàn bộ đều đưa cho Khương Thư Lan hết rồi.
Lúc này mặt Trâu Dược Hoa đã tái mét vào rồi, anh ta kiểm tra xong xung quanh bốn cái túi trên người mình, lắp bắp nói: “Mẹ, tiền đều bị con tiêu hết rồi....”
Điều này khiến bà lão Trâu phát khóc: “Hả, vậy chúng ta ngày mai ăn không khí sao?”
Trâu Dược Hoa cũng đau đầu: “Nhà chúng ta không còn tiền ở đâu nữa sao?”
“Tiền đều cất trong tủ hết.”
Đến đây, Trâu Dược Hoa không còn biết nói gì nữa.
Nhưng con gái Tiểu Trâu Mỹ bên cạnh Trâu Dược Hoa đã ngừng khóc, đột nhiên túm lấy ống quần Trâu Dược Hoa, nho giọng nói: “Cha, có thể đừng để dì Giang làm mẹ bọn con có được không?”
Đối với cô con gái như thuận, có tương lai huy hoàng khi trở thành một trong những nữ diễn viên nổi danh nhất thập niên chín mươi.
Trâu Dược Hoa vẫn luôn rất kiên nhẫn, anh ta ngồi xổm xuống hỏi: “Sao lại không muốn dì Giang làm mẹ?”
Tiểu Trâu Mỹ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Chỉ là không thích thôi ạ!”
“Con thích chị gái xinh đẹp kia làm mẹ con hơn!”
Chị gái xinh đẹp sao?
Trâu Dược Hoa đột nhiên nhớ đến Khương Thư Lan sáng nay gặp ở cục dân chính.
Sắc mặt Trâu Dược Hoa thay đổi, không lẽ....
Trước khi từ phố Bình Hương quay về đại đội Ma Bàn, Khương Thư Lan nghĩ, bọn họ đều cho rằng điều kiện ở hải đảo rất gian khổ.
Không khỏi hỏi: “Phía đông tây bên kia hải đảo có dễ mua đồ không?” Xây dựng một căn nhà mới hoàn toàn không dễ chút nào.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Có một Cung Tiêu Xã, được thuyền vận chuyển đồ tới đảo, rất nhiều đồ vẫn không thuận tiện để chuyển sang đó được.”
“Vậy chúng ta cứ mua trước đi, sau đó mang theo tới đó, như vậy sẽ thuận tiện hơn một chút.” Khương Thư Lan thương lượng với anh.
Chu Trung Phong đồng ý với đề nghị này, sau khi đi tới cao ốc bách hóa của phố Bình Hương, đồ bên trong quả thực không đếm xuể được.
Đầu tiên là mua những thứ bọn họ cần phải có, Chu Trung Phong nhìn thấy có bán mạch nhũ tinh(
), lập tức lấy phiếu ra mua hai lọ.
[Chú thích: (*) Mạch nhũ tinh: mạch nha nguyên chất.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận